“Tôi đã phạm tội vì nộp máu vô tội.”
Mt. 27.4.
Mùa thi tới sau khi tôi quyết định bỏ căn nhà đang thuê, để dọn về nơi chàng ở. Tôi không muốn chàng phải tốn kém cho hai nơi ở khác nhau, với một khoảng cách xa xôi diệu vợi như vậy. Bề gì tôi sau kỳ thi này, nếu đậu tôi sẽ ra trường. Tôi không thấy nhất thiết phải ở gần trường làm chi. Đằng nào thì chàng cũng phải đưa tôi đi học, đón tôi về. Căn nhà chàng đang ở tuy có xa trường học tôi thật đấy nhưng nó lại gần với văn phòng của chàng hơn. Đằng nào cũng vậy. Giảm được thời giờ bên này thì lại mất thì giờ bên kia. Thêm nữa, tôi không thể nào sống xa Cảo dù chỉ một đêm. Sau lần Cảo đau, mặc nhiên chúng tôi đã là một. Sau lần Cảo đau, mặc nhiên chúng tôi không còn là hai. Ít ra Cảo cũng thuộc về tôi cho tới ngày vợ con chàng ở Việt
Còn tới một tuần nữa mới phải rời Houston đi Austin thi bằng hành nghề, vậy mà mỗi khi nghĩ tới lòng tôi đã quặn xót, cứ y như chuyến đi này là chuyến đi vĩnh biệt, chuyến đi cắt lìa tôi vĩnh viễn khỏi chàng. Cảo cũng nhận ra nỗi bồn chồn, bịn rịn của tôi, nên chàng chọc hoài. Một buổi tối khi thấy tôi mang giấy bút ra viết những thứ cần mang theo trong bốn ngày ở
“Chuyến này Thiện đi, ở nhà, nhỡ anh bị high fever rồi ai lo cho anh đây?”
Hai chữ “high fever” với chúng tôi mang một ý nghĩa thật đặc biệt. Cái ý nghĩa rất thâm sâu, rất mặn nồng, rất vợ chồng giữa chúng tôi. Thậm chí nhiều khi tôi đang trong ca trực, Cảo điện thoại vào hỏi thăm xong kêu ầm lên “Thiện ơi, anh đang bị high fever...” Tôi biết chàng chỉ muốn chọc ghẹo đùa rỡn thôi, nhưng khi nghe tôi vẫn thấy sung sướng, cảm động, nóng ran cả người. Cái sung sướng cảm động đầy kỷ niệm, đầy thương yêu. Cái nóng ran của tình nghĩa, gối chăn chồng vợ. Nó làm tôi chỉ muốn bỏ hết công việc bay ngay về với Cảo.
Tuy nhiên, lúc tôi phải sửa soạn xa chàng thật sự thì, lời nói đùa của chàng không làm tôi nôn nả, không làm tôi náo nức mà chỉ khiến tôi buồn bã, lo lắng. Tôi không nghĩ chuyến đi mấy ngày của tôi là một mở đầu cho một thảm kịch, cho một đoạn lìa bất hạnh nào giữa tôi và chàng. Tôi không nghĩ khi tôi trở về, sẽ không còn Cảo. Nhưng chẳng hiểu sao, linh tính vẫn mơ hồ báo cho tôi biết, chuyến đi ngắn hạn của tôi sẽ dẫn tới những chuyến đi khác, dài lâu hơn.
Tôi ngừng bút, quay lại bảo Cảo:
“Thiện đã buồn. Anh không thương thì thôi. Lại còn chọc Thiện nữa. Thiện nghỉ chơi với anh bây giờ.”
Tôi nói với chàng và thực sự thấy tiếc những ngày còn đi học. Tôi nghĩ nếu đừng cố gắng quá, nếu cứ ì ra, nếu lười một chút, có khi lại tốt hơn cho hạnh phúc của mình. Trước phản ứng của tôi, trong những lần như vậy, bao giờ Cảo cũng bắt tôi ngừng tay. Bao giờ Cảo cũng kéo tôi ngã vào lòng chàng. Chàng muốn đánh tan những đám mây đen trong tâm hồn tôi bằng những “cơn sốt” của chàng.
Dù né tránh cách nào, dù cho chàng có tế nhị đến đâu thì ngày thi của tôi cũng đến. Buổi chiều, Cảo nghỉ làm việc. Chàng ở nhà phụ tôi thu xếp những thứ cần thiết, dồn vào một chiếc valise. Chàng đưa tôi ra sân bay thật sớm. Hai đứa ngồi với nhau ở phòng đợi. Chàng hút thuốc liền tay. Tôi nghĩ có thể chính Cão cũng không được bình tĩnh lắm. Chàng chỉ làm bộ cứng rắn để giúp trấn an tôi mà thôi.
Trước khi lên máy bay, Cảo nhắc tôi đủ thứ. Chàng có làm như tôi là một đứa trẻ con lần đầu tiên phải xa gia đình. Chàng làm tôi vừa cảm động lại vừa bùi ngùi thương Cảo.
Vừa tới nơi, tìm xong chỗ ở trọ, tôi gọi điện thoại cho chàng hay. Chương trình thi chính thức có hai ngày rưỡi. Tôi nói, nếu thi xong sớm, có người về
Tôi thầm mong lần này linh tính tôi sai. Nó chỉ dọa nạt cho tôi sợ thiệt.
Như dự tính, buổi thi thực tập, tôi bốc thăm trúng một đề tài hơi khó. Nó đòi hỏi sự hiểu biết và khéo tay. Bù lại, thời gian bỏ ra không lâu. Tôi làm gọn gàng, suông sẻ. Thế là xong, tôi nghĩ. Kỳ thi lấy bằng hành nghề, thực ra không đến như lời đồn đãi. Đêm trước, tôi đã hẹn với chị Khương cùng lớp, nếu xong sớm, chị cho tôi quá giang xe của chị về
Ra khỏi phòng thi, tôi đứng ngoài hành lang chờ chị đón. Buổi trưa đẹp và ngon như một miếng bánh bông lan trắng phau phau với những con cò trắng từ con sông vắt ngang thành phố, bay lạc về. Chúng đậu trên các trụ đèn thấp trong khuôn viên, xù lông nghiêng đầu che nắng ấm. Chốc chốc gió đẩy nhẹ những chiếc lá bã đậu to bản lướt trên mặt đường nhựa, hay chao nghiêng giữa khoảng trời xanh, làm cho một hai chú cò nhát gan mở cánh, xếp cẳng bay lên... Người ta nói
Tôi nghĩ nếu
Tôi định về tới
Nghĩ tới Cảo, tôi lại nghe ruột gan cồn cào nhớ nhung, khao khát thấy mặt nhau, được nằm trong vòng tay của nhau tựa lòng tôi bỗng dưng bị xát chà bởi cả một khối muối ớt đỏ ké. Tôi lấy tấm thiệp mua được trong buổi chiều dạo downtown
“Anh ơi ờ! Thiện đây. Thiện và
Tôi đọc lại bài thơ trước khi bỏ phong bì, gửi cho chàng. Bài thơ có những đoạn thật đáng mê như:
“I sit remembering all we’ve shared,
dreaming of all that we will be,
and crying a tear for every minute
we are apart.
Though somewhere
in the loneliness,
somewhere in the emptyness,
I find myself feeling very loved,
and I realize that
it’s not the loving that hurts so much…
it’s being without you.
Tôi mỉm cười một mình, bỏ tấm thiệp vào phong bì vừa lúc chị Khương từ phòng thi bước ra. Chị nhìn tôi bằng đôi mắt chọc ghẹo:
“Gớm! Gì vậy? Thư cho chàng phải không?”
Tôi ấp úng:
“Dạ không.”
“Lại còn dấu? Đấy là mới xa nhau có một hai ngày đấy.”
Tôi nóng ra hai vành tai:
“Thiệt mà chị Khương. Thiện chả nói dối đâu.”
Thiện nào biết nói dối anh bao giờ đâu, phải không Cảo?
Tôi về tới
Niềm vui bồng bồng như khói bốc lên trong huyết quản, mỗi bước tôi nhảy tới hai ba bậc thang. Dường như nếu tôi không nhảy nhanh, nhảy cao, có thể niềm vui sẽ phá vỡ lồng ngực tôi, và khi chàng về tới, tôi sẽ chỉ còn là một cái xác không hồn. Một cái xác còn ấm áp và tươi rói niềm hân hoan. Mở rộng cánh cửa, tôi vất valise giữa nhà, ôm ngực thở. Tôi tham lam hít đầy buồng phổi mùi hơi quen thuộc của căn nhà. Mùi quần áo cũ, mùi dầu mỡ, mùi thức ăn để quá ngày, mùi chàng, mùi tôi, mùi hai đứa. Tôi chạy a vào phòng ngủ... như đứa nhỏ đi học về xục xạo tìm mẹ. Tôi biết chàng không có nhà chứ. Nhưng tôi vẫn muốn ào vào. Nhưng tôi vẫn muốn được bước vào, được ở giữa nó, dù chỉ sớm hơn một vài giây. Tôi thấy trên chiếc end table dưới chụp đèn ngủ, tấm ảnh bán thân của tôi đang cười toe. Tôi thấy bên cạnh, khung ảnh, chàng cũng cười toe. Tôi nhìn trân trối... như mới thấy lần thứ nhất không bằng. Tôi ném mình xuống chiếc giường quen thuộc. Tôi lính quýnh bấm điện thoại cho chàng. Chuông reo. Chàng có ngay đầu dây. Tôi thì thào: “Anh. Thiện đây. Thiện đang bị high fever...” Chàng la hoảng: “Ở đâu? Thiện đang ở đâu?” Tôi đáp thật nhỏ, tuồng sợ phải nghe được chính tiếng nói của mình “Ở nhà. Trong phòng của chúng ta”.
Tôi buông điện thoại, lăn trên giường. Úp mặt mình lên mặt gối đầy mùi Cảo.
Mùi da thịt của Cảo như thuốc mê đối với tôi. Bất cứ lúc nào được thở hít mùi chàng, tôi cũng đều thấy mình muốn ngủ. Đôi mắt tôi díu lại. Thần trí tôi từ từ nhẹ hều rồi bay đi mất tiêu. Tôi chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngủ liền một khi không đợi chàng về. Có lẽ những ngày thi làm đầu óc tôi căng thẳng. Cũng có thể đường dài, ngồi xe lâu không quen làm tôi ngầy ngật muốn sốt. Tôi thực sự ớn lạnh, muốn sốt.