Thơ Tình Du Tử Lê
Một người bạn nói với tôi: “Tớ không chịu nổi thơ của Du Tử Lê”. “Tại sao?”. “Lúc nào cũng yêu với đương, anh với em, thánh nữ với bồ taut, sốt cả ruột”. “Thế cậu đã yêu ai chưa?” “Sao lại không. Cậu chỉ hỏi vớ vẩn.” Tôi cười, không đáp trả.
Sau đó, thỉnh thoảng, chỗ này, chỗ nọ, tôi thường gặp lại người bạn ấy. Anh vẫn sống thoải mái với hạnh phúc của mình: một vợ, hai con, nghề nghiệp, nhà cửa, xe cộ vững vàng.
Tôi xem bạn tôi là mẫu mực điển hình cho một tầng lớp thị dân.
Tôi không ngạc nhiên với nhận xét của anh.
Bởi, tôi đã từng nghe, không ít, những nhận xét tương tự, từ nhiều người khác.
Những người khác, có thể là bạn của tôi, của Du Tử Lê.
Có thể chỉ là những độc giả bình thường, thuộc nhiều thành phần và ngành nghề trong xã hội.
Duy có một điều tôi biết chắc, tất cả đều có cuộc sống na ná như người bạn vừa nhắc đến: thoải mái, êm đềm. Tình yêu ở họ, đã rất xa, và (có lẽ), rất đẹp, trong dĩ vãng. Bây giờ, họ là chồng, là vợ, là cha, là mẹ, yên tâm, an phận với thành quả đã có.
Nói tóm, đó là những con người hạnh phúc. Họ bằng lòng với cuộc sống, không mơ ước gì ngoài chiếc xe đẹp hơn, căn nhà lớn hơn, lương tiền nhiều hơn, business phát đạt hơn, con cái học hành thi cử hanh thông hơn.
Bẵng đi trên dưới một năm, tình cờ tôi gặp lại người bạn trong quán nhậu. Xã giao, tôi hỏi thăm gia cảnh của anh. Người bạn cho biết đã li dị với người vợ cũ, và hiện tại đang “ngất ngư với một mối tình mới”. “Có phải đó là nguyên nhân?”, tôi hỏi. “Yes”, người bạn trả lời nhanh, rồi không đợi tôi hỏi tiếp, anh say sưa nói về “người đàn bà tuyệt vời” anh gặp sau này.
Nhìn anh, nhìn vẻ đắm say của anh, tôi hiểu, anh đang yêu.
Rồi trong một lúc câu chuyện đẩy đưa, anh nói: “Nàng vừa mua tặng tôi một cuốn video ‘Giữ Đời Cho Nhau’, những ca khúc phổ từ thơ của Du Tử Lê. Tối qua tôi xem. Tuyệt”. “Lúc trước anh ghét thơ tình Du Tử Lê lắm mà”, tôi nói. “Đúng, lúc trước tôi không ưa.” Tôi cười, trêu anh, “Bởi giờ anh thấy tuyệt, vì đang yêu”. Người bạn gật gù, “Có lẽ vậy, nhất là với tình yêu thoát thai từ đau thương, bất hạnh, mất mát”.
*
Quả thật, không yêu, người ta khó cảm thông được với thơ Du Tử Lê.
Quả thật, không yêu, người ta không rung động nổi với những chia, tan, đứt, gãy, đoạn, lìa trong thơ Du Tử Lê.
Suốt đời, gã thi sĩ này đã ném trọn sinh mệnh mình vào những cuộc tình.
Nhờ thế, chàng làm thơ.
Nhờ thế, thơ được khai sinh.
Nhờ thế, thơ chàng mang chở tất cả mọi trạng huống bão giông nhất, hạnh phúc nhất, khổ đau nhất mà tình yêu mang lại.
Đau đớn và sung sướng thay cho chàng.
Cũng đau đớn và sung sướng thay cho những kẻ “đồng hội đồng thuyền” với chàng.
Khánh Trường