Tôi có một câu hỏi cũng thường thôi nhưng tôi muốn được ông trả lời đó là lý do gì hay trường hợp nào dẫn ông đến với nghiệp văn?
Nhà văn Văn Quang trả lời:
Câu hỏi của bạn không “thường” đâu, hơi khó trả lời đấy. Phải ngồi nhớ lại từ ngày còn trẻ mình đã mơ ước gì rồi sau đó nguyên nhân chính đưa đường dẫn lối cho mình bước vào sự nghiệp viết văn làm báo. Tôi nhớ là hồi nhỏ tôi sống ở một con phố nhỏ vùng quê. Cả huyện không có một bệnh viện, tất nhiên không có bác sĩ. Cả tỉnh cũng chỉ có 1-2 bệnh viện. Cho nên tôi mong được trở thành bác sĩ và mở BV ngay tại con phố nhỏ này. Nhưng rồi loạn ly, nhà cửa bị tiêu thổ kháng chiến, tôi phải ra Hải Phòng vừa đi dạy học vừa đi học. Từ đó quen biết với một vài nhạc sĩ, vài nhóm văn nghệ, vài anh em viết văn làm báo ở Hanoi xuống chơi. Thế là tôi bắt đầu viết văn, làm báo. Hồi đó ở Hải Phòng chưa có một tờ báo nào. Thời gian đầu (khoảng đầu năm 1953) tôi làm thông tín viên, làm tin hàng ngày ở thành phố cảng cho 1 tờ nhật báo ở Hanoi, sau đó thì viết truyện ngắn, phóng sự cho tuần báo Cải Tạo tại Hanoi. Truyện dài đầu tay của tôi được đăng trên nhật báo Thân Dân - Hanoi năm 1953. Khi ra trường sĩ quan, tôi về cục tâm lý chiến và từ đó có nhiều môi trường cho tôi tiếp tục công việc này. Viết văn như một cái nghiệp nó bám theo mình và cũng phải kể đến môi trường cho mình theo đuổi chí hướng và khả năng sáng tạo nữa bạn ạ. Có nhiều người tôi quen, cũng thích viết văn làm báo và cũng rất có khả năng nhưng trớ trêu thay hoàn cảnh lại không cho phép vì nhiều lý do khác nhau nên chỉ có vài truyện rồi bỏ dở. Rất đáng tiếc cho những tài năng bị mai một. Trường hợp đó không phải là hiếm.
Phú Phạm Hữu:
Nếu ông có một nghề khác kiếm được nhiều tiền và nhàn hạ hơn ông có chịu từ bỏ nghề viết văn? Có thì tại sao và không thì tại sao thưa ông?
Nhà văn Văn Quang trả lời:
Thưa ông, trong cuộc đời tôi cũng có đôi khi gặp trường hợp có người anh em bà con bạn bè chỉ cho con đường có thể kiếm được khá tiền hơn là viết văn. Thí dụ mở dịch vụ vi tính trong khi TP Sài gòn thời đó có rất ít computer. Một thí dụ khác và gần nhất là có người bạn chỉ đường, giúp đỡ cho tôi đi vào đường làm dịch vụ địa ốc ở Saigon, nói gọn lại là mua bán nhà đất. Từ những năm 2000 đến nay, nghề đó phát đạt lắm. Nhưng cũng không hiểu tại sao tôi không thể bỏ bút đi theo con đường tương đối nhàn hạ ấy. Tôi vẫn bị cái “nghiệp” lôi đi như... có ma ấy. Nhưng xét kỹ ra tôi vẫn cho lựa chọn của mình là đúng, dù ở đây, cái nghiệp ấy đôi khi gây phiền toái cứ như đánh đu với tinh. Song đi theo được con đường lý tưởng của mình vẫn là trên hết.
Thưa ông, hôm nay tôi có mấy câu hỏi nhỏ gửi cho ông đây. Đó là tôi có đọc “Khói trắng thiên đường” của ông và thấy ông có ghi lại một vài đoạn thơ của ông. Tôi rất thích mấy đoạn thơ ngắn ấy. Vậy ông có thể vui lòng cho tôi biết:
Hầu như mọi người đều nhận thấy tiểu thuyết hay truyên dài của ông thường dựa trên những dữ kiện thực. Phần hư cấu có rất ít. Vậy cá nhân ông đánh giá thế nào về những truyện hoàn toàn được xây dựng trên hư cấu?
Tôi theo dõi gần như khá đầy đủ những tác phẩm ông đã xuất bản. Do đấy, tôi được biết ông từng gặp khó khăn với một vài tác phẩm của mình. Vậy thì đứng trước những khó khăn ấy ông đã có thái độ nào?
ông sẽ nói đôi điều về tình ái với bạn đọc chứ? Nó xuất hiện, xoa dịu, chữa lành những bi kịch khác ra sao, nó có nhất thiết tồn tại trong một tác phẩm không, và liều lượng, vai trò của nó như thế nào góp vào thành công của tác phẩm
Có người cho rằng truyện ngắn là một mảnh của truyện dài ngắt ra. Ông có đồng ý với quan niệm này hay ông có quan niệm khác? Nếu ông có quan niệm khác thì xin ông trả lời rõ ràng cho tôi được hiểu.
Tôi có mua và đã đọc cuốn “Khói trắng thiên đường” của ông. Câu hỏi của tôi là ông có thể cho tôi biết là có bao nhiêu phần trăm sự thật trong truyện này?
Nhà văn Đào Hiếu sinh tại Tây Sơn, tỉnh Bình Định. Tốt nghiệp cử nhân văn chương, đại học Văn khoa Sài Gòn 1972. Sau năm 1975, ông công tác tại báo Tuổi Trẻ và nhà xuất bản Trẻ... Cùng gia đình, ông hiện sống tại Sài Gòn
Kim Loan : Thưa anh, theo tôi nghĩ, người viết phiếm như ông thì bất cứ lúc nào, đi đâu cũng lắng tai nghe, thâu nhận...để rồi về viết. Như thế đời sống lúc nào cũng lăm lăm dòm ngó mọi chuyện để viết, thế thì chán chết. Chẳng lúc nào mình sống thoải mái, phải không thưa anh?
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.