bấy giờ là 5h10’
một con số một vừa đáp xuống mặt đất bằng lưng
không đến nỗi nào
dù sao
gọi là tinh mơ thường rất tuyệt
nó thơm tho mùi những đám mây
và sự tinh khiết của trắng
chẳng ai tước bỏ được ngày hôm qua của chính họ
vì thế
họ lặng thinh lên trời
bằng đôi cánh những số không
tất nhiên
giấc mơ thường thiếu ôxy và nước
những chiếc bóng bay chẳng bao giờ bay đến vô cùng
con số 0
biến thể và bắt đầu cần đến đôi chân
khi cái rùng mình và cái lực hút chết tiệt áp vào giác quan của nó
nó phải cấu vào những âm vọng
rồi
tự dối lòng
em
đã cùng ta …
bây giờ là 5h11’
Gửi ý kiến của bạn