Sương đã nhiều mà trăng vẫn xanh
Run đầu cành gió thoảng cỏ cây thơm
Dải lụa đêm mượt mà trôi trên đầu
Cho tiếng thở dài trong khuya sâu .
Ai đã hát cho ai nghe bài "Thương Một Người" ?
Ở đây vào đêm toàn là ngõ tối
Có sao rơi nên tình qua rất vội
Níu kéo được chăng cũng chút mộng mị thừa .
Dang hai tay ôm đêm vào lòng
Đọng lại trong trăng lời ca buồn làm ta nhức nhối
"Cố nuôi cho hương một chiều vương vấn đời ..."
Ta đã thôi tìm đến người để khỏi thêm một lần chia xa .
Lời ca chảy xuôi như dòng sông
Tình ta như con đò xuôi dòng sông ấy
Đã ngang qua Trường Tiền mà chưa đỗ lại
Em có là bến đợi chờ không ?
Thành Nội bây giờ phượng đã đỏ thắm bông ?
Ngõ tối trời khuya có chờ tiếng guốc em về ?
Bởi chỉ một cánh phượng lẻ loi, một tiếng ve đang giục
Mà tự buổi chiều ta bỗng nhớ Hương xưa .
ngựa nhã nhặn