đêm
nghe chương trình đọc truyện đêm khuya
cha nói: nhạc ni buồn mà hay chi lạ
tôi im lặng gật đầu
ngọn đèn dầu lay lay vừa đủ rọi
chắc chỉ đủ cho cha tôi thấy
buồn trong đầu tôi lúc ấy
cũng lay lay
chuyện kể về gì đó
ba mươi năm rồi tôi không còn nhớ nữa
chỉ có điều này đến nay tôi còn nhớ
ba thở dài: con nghe hay ngủ rồi con
tôi lại gật đầu
ba mươi năm
quê tôi đèn dầu
ba mươi năm
nhà tôi vách đất
ba mươi năm
bát cơm không độn - là điều không có thật
ba mươi năm - ngày đó
cha bằng tuổi tôi bây giờ
gió lùa qua vách đất hơ hớ
quê nghèo trơn, gió không buồn ở
chỉ tiếng thở dài của Cha ở lại với quê
ba mươi năm
ngày biên giới giao tranh
gió phương bắc dội về nặng mùi thuốc súng
sau chương trình đọc chuyện
là tin thế sự cuối ngày…
xác người người chất chồng dãy dãy
cha buồn: mất nước như chơi
ba mươi năm rồi
tôi bằng tuổi Cha ngày đó
đất nước bây giờ không bom nổ khói cay
làng quê - cơm trắng, điện giăng đầy
phố xá - nhà lầu xe hơi dãy dãy
chỉ có tay bắt, bắt tay…
chỉ có gật đầu và vỗ tay trước “ rừng vàng biển bạc”
nhưng rừng liệu có còn để mà vàng lá
biển bạc đầu - ngày một dâng nước lớn mất rồi
cha ơi
cha bây giờ bên ấy
không biết có còn buồn : mất nước như chơi ?
đêm nay
tôi nằm đây với khúc nhạc buồn đêm khuya năm cũ
không ôm được đứa con trai vào lòng
chỉ đế hỏi: con đã ngủ chưa
và nghe tin cuối ngày
thế sự
tôi buồn hơn
chắc tôi buồn hơn cha buồn đêm cũ
chẳng biết gửi tiếng thở dài cho ai
đêm đen
đêm dài
tôi nén lại
lòng tôi …
2/2009