một ngày trong tháng chín
trời sập sùi cơn mưa
bên đây bờ hy vọng
thấp thoáng vực hư vô
trưa ngồi trong quán cóc
lắng nhịp đời đi qua
tưởng tới ngày tận tuyệt
ra khỏi một cơn mê
một ngày trong tháng chín
ngồi chờ cơn mưa qua
em cuối đường gió lớn
chốn nào cho ta về
thiên đàng kia đã đổ
cõi trú giờ tan hoang
ta già rồi, cũng đủ
nằm yên theo phận đời
em lần đầu bước tới
nhắm mắt làm sao nguôi
một ngày trong tháng chín
đời tắt nguồn an vui
nát tan tình mới chớm
môi non sớm ngậm cười
em ngồi im bóng tủi
mưa bay không một lời
lòng không, thân xác mỏi
buồn đè hai vai xuôi
một ngày trong tháng chín
ta thèm ra khỏi đời.
(Trích "Đời mãi ở phương đông," Gìn vàng Giữ Ngọc, XB, Saigòn 1974.)
Gửi ý kiến của bạn