ở chỗ nhân gian không thể hiểu
người về máu chảy buốt trong gương
ngõ khuya cổng cũ hồn như lá
chăn chiếu còn theo những thước đường
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
trí nhớ nào vân lên thủy tinh
đôi khi ngôn ngữ không cần thiết
hơi thở tìm nhau cũng đủ buồn
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
cách gì em đọc thấu tâm ta
tìm nhau gió ngất phương trời khác
trời đất khi không cũng khóc òa
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
em còn nắng gió tới mai sau
thấy nhau mà lệ không sao chảy
riêng máu còn sôi phút nghẹn ngào
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
ta vào đời khác nhớ đêm mưa
vết dao xẻ mấy bàn tay lạnh
dấu thẹo dư thừa nỗi nhớ nhau
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
em sống cùng ta mỗi sớm hôm
nhớ trên khung cửa môi thơm gọi
buổi sáng em về như Quan Âm
ở chỗ nhân gian không thể hiểu
em phục sinh ta từ mộ sâu
bàn tay Bồ Tát em đời kiếp
ân nghĩa nghìn sau vẫn chói lòa.
1988.