
vách tường nín thinh điều không nói được
những hơi thở phiền muộn đã bám vào
em tài lanh đốt giùm tôi điếu thuốc
đêm tôi thở từng ngụm khói úa, nhàu
mái hiên tầm ngầm điều không nói được
khi thao thức còn ngồi lặng bên thềm
em nhanh nhảu treo ngang vành trăng mới
khuya vằng vặc từng vạt lụa lặng câm
xa lộ ngoằn ngoèo điều không nói được
những da diết co quanh cứ lần quần
em ngây ngô, khờ dại đến chóng mặt
đường dài thêm những cây số phong trần
giờ có em: cuộc tình không quen thuộc
ta như cây: vui muộn nhánh bình yên
em cần vai ôm, ta chờ môi ấm
tình như rừng, thoảng lộng gió hồn nhiên
giờ còn quán hẹn: chứng nhân duy nhất
nhiều lần ta vay mượn bày đặt hẹn hò
hai chiếc ghế đứng nhìn nhau nghiêm túc
nói không nhiều. Chỉ mon men đợi, chờ.
tháng năm buồn điều không thể nói được
vì những niềm vui có trở lại bao giờ
em trừu tượng, trắng đen một âm bản
ngày thôi nắng, và đêm thôi trăng tơ