OCHID LÂM QUỲNH - Viết về Bố Lê

07 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 27805)
OCHID LÂM QUỲNH - Viết về Bố Lê
blank


Viết về Bố Lê mà lại viết về đời thường, là đề tài mà tôi rất muốn viết xuống; vì có quá nhiều điều để ghi lại. Tuy nhiên, tôi chỉ xin ghi một số điều chợt đến với tôi mà thôi.

Bố Lê có rất nhiều phone mỗi ngày. Tôi và mẹ phải nghe giùm bố. Bố rất lười nghe phone. Buồn cười là có 90% người gọi không phân biệt được giọng tôi và mẹ, ngoại trừ Bác Bùi Bảo Trúc và các... cô. Tôi không biết có khi nào Bác Trúc đã gọi mẹ tôi là “con” chưa? Nhưng lần nào khi tôi nhắc phone, Bác Trúc cũng chắc chắn: “Bé Q. hả?”. Không như Bác Đăng Khánh, bao giờ cũng rụt rè: “Đây là mẹ hay con?”. Hoặc tệ hơn nữa, Bác Mai Thảo: “Ai đầu giây đó?” Là sao, có phải là không phân biệt được tôi, mẹ và bố nữa à? Tôi không biết, mà có muốn biết cũng không còn dịp nữa! Ngày Bác Mai Thảo mất, gia đình tôi chắc phải có hàng trăm người gọi phone đến; luôn cả mấy tháng sau đó. 

 

Bố Lê dậy rất sớm, khoảng 7 giờ 30 sáng, và ngủ khoảng 10 giờ 30 tối. Cứ thế, phone reng từ sáng tới... tối. Từ trong nhà ra ngoài sân, từ phòng khách đến nhà bếp, nhà tôi (nhà đàng hoàng, không phải garage như Chú Khánh Trường đi rêu rao cùng làng khắp xóm đâu), chỗ nào cũng để phone, 4, 5 cái cho Bố tiện nói chuyện. Số lượng người gọi khoảng 30, 40. Có ngày cao hơn; trong đó, một nửa là... phụ nữ! 

634059723760488250_300x200Cho đến hôm nay thì tôi và mẹ có thể đoán chính xác đến 99.9% ai là người ở đầu giây bên kia. Khi Bố tôi chỉ mới nói một, hai câu đầu. “Anh ạ”, thì nhất định là Bác Nguyên Sa. (Hồi xưa, câu chào đó cũng có nghĩa là Bác Mai Thảo). “Bạn tôi”, là Bác Huỳnh Thái Bình, Phạm Gia Cổn... “Anh Lê đây”, là Chú Nguyễn Kim Long, ở Seattle, Đỗ Văn Trọn, ở San José,... “Thủ trưởng”, là Bác Nguyễn Hữu Trí đài VOA. “Lê đây”, cái này thì phải tùy theo âm điệu. Nếu vui vẻ, mừng rỡ, vồ vập... thì đó là Chú Võ Thành Đông, Đăng Khánh... Nếu xa vắng, rụt rè, nhẹ như tơ, thì bên kia nhất định phải là một cô hay một cố... nhân. Nếu bàn ghế, ly tách, đồ đạc... rẫy nẩy lên từng chập vì tiếng cười của Bố, thì đó là bác Bùi Bảo Trúc, Phạm Nhuận, hay Chú Ngô Hành Sơn... Nếu bố tôi hỏi lại nhanh nhẩu “mấy giờ? Ở đâu? bao nhiêu người? thì là Chú Khánh Trường gọi đi ăn, với xác quyết: “Muốn rủ thêm mấy chục người cũng được”, và tiền ăn... sáng lần này tăng thêm 100 nữa, tức là “dưới 800 đô thì OK”. Nếu quá 10 phút mà phone không reng, thì nhất định 100% phone nhà tôi có trouble. 

 

Tuy dậy rất sớm, nhưng Bố tôi phải mất 2 tiếng sau, khi khói thuốc um nhà cửa, ly cà phê lần thứ hai đã cạn, và lòng thì quá cỡ áy náy nếu phải nhờ đến mẹ lần thứ ba lấy cà phê, Bố mới ra khỏi giường, cái khó là ra khỏi giường. Còn sau đó, Bố tôi làm việc như một cái máy. Bố giải quyết tất cả mọi công việc: viết tin, đọc tin cho đài, viết bài cho báo, sáng tác, vân vân... Đâu ra đó, Bố rất khoa học, làm việc, dù là sáng tác, bao giờ cũng có plan, sửa tới sửa lui, rất lâu, rất công phu, miên man hàng giờ, hàng ngày, có khi hàng tháng. Bố tra cứu tài liệu, sách vở, gọi phone confirm...

 

Tôi nghe nói nhà văn, nhà thơ rất bừa bộn, làm tùy hứng, nhưng ở Bố tôi thì không. Bố tôi để mỗi loại hồ sơ vào một phong bì riêng, có ghi chú cho từng loại: thơ, văn, tài liệu cho đài phát thanh, cho báo chí, gia đình... Những buổi ra mắt sách, nói chuyện cũng được bố tôi phân loại, xếp riêng, đâu ra đó; lại còn ghi chú rõ ràng cho hàng trăm đề mục khác nhau. 

634059724510644500_300x215Nói về chuyện ghi chú, bố tôi có một lối ghi chú rất... cõi trên. Bố hay ghi những công việc phải làm trên cuốn lịch treo tường. Thí dụ hẹn Bác Nguyên Sa 10AM ngày 18, thay vì như mọi người ghi vào ô ngày 18, ở đây bố tôi ghi vào ô ở trên đó, tức là ô của ngày 11, rồi đánh một cái mũi tên chỉ vào ngày hẹn là ngày 18, có kỳ không?!



Bố tôi có nghiêng về... là một nhà khoa học một tí , nhưng dứt khoát không phải là nhà toán học, mặc dù Bố tôi cũng rất ưa nói về lãnh vực này. Thỉnh thoảng, để diễn tả một khái niệm cho có phần chính xác, Bố tôi cũng 90%, 45%, 30 độ... Cũng tam giác đều, vuông, cân... nghe rất hãi!

 

Nhưng riêng về phương diện này, đích thực Bố tôi “hù” mọi người. Chẳng hạn bố tôi nói... “nó cân đối như tam giác đều”. Nghe hãi chưa? Nếu hỏi tam giác đều là gì (?) Bố tôi sẽ hùng dũng: “Là tam giác có 2 cạnh bằng nhau!”.

 

Một hôm, trong bữa cơm, Bố tôi kể: “Anh Nguyên Sa giỏi thật. Anh ấy chỉ mới nghe Đăng Khánh tổ chức bữa tiệc mời 500 người ăn, đã tính ra ngay con số...”. Mẹ tôi nghi ngờ: “Con số bao nhiêu?” “Thì anh Nguyên Sa bảo, cứ tính tối thiểu $10 cho 1 phần ăn, mà 500 người, Đăng Khánh đã phải bỏ ra $50,000. “Đăng Khánh giầu ghê há ông!” Bố tôi một lần nữa thán phục: “Anh Nguyên Sa giỏi thật. Tính ngay ra con số!”. Mẹ tôi nói: "Nhưng mà anh Nguyên Sa tính sai". Bố hùng hổ cãi: "Nhưng mà tính nhanh!". Thua!

 

Một nhà thơ lớn làm toán nhân, và một nhà thơ lớn khác thán phục. Người... cõi trên có khác!

 

Ngoài việc chứng tỏ cho mọi người thấy Bố tôi có một tinh thần minh mẫn về văn chương lẫn toán học, Bố tôi còn chứng tỏ cho mọi người thấy Bố có một thân thể... tráng kiện.

 

634059737056894500_300x200Bữa nọ ra phở Nguyễn Huệ, một cô da trắng “tóc dài thả xõa” nhưng không phải “không bao giờ đâu Donna, Donna” khen “Gớm, dạo này anh Lê hồng hào ra...!” Bố tôi sướng tít mắt. Cuối tuần ấy, xách xe đi khắp các Garage Sale khệ nệ bê về mấy cục... tạ. Chương trình “một tinh thần minh mẫn trong một thân thể tráng kiện” bắt đầu ngay đầu tuần sau. Hít vào! Thở ra! Hít vào! Thở ra! Hít! Thở! Hít! Thở!.. Hít...th...ở... Bố tôi hít vào đúng 2 tiếng, thở ra cũng đúng 2 hơi, và tập đúng... 2 ngày. Vì trời... mưa. Mưa ướt, phải vào nhà thôi! lạnh nữa! Rồi bịnh! Phải vào nhà thôi. Lần sau, chở về 1 cái tread mill. Bố tuyên bố, mỗi ngày 20 phút chạy theo máy. Speed tăng dần, từ 2 tới 2, 5, 3... Muốn khỏi chán, tay cầm thêm một cuốn kiếm hiệp. Bố tôi hớn hở, 20 phút burn được 80 Calories”.

 

Kỳ này, Bố tôi khá hơn, hàng ngày cùng với Trương Vô Kỵ, chạy, chạy... Anh Hiệp qua, Bố khoe ngày nào cũng burn được 80 ca-lo. Anh Hiệp rụt rè góp ý, “Chú ốm như vậy, tập ngày 20 phút, cháu sợ sau 2 tuần chú sẽ thành người... tàng hình! Chú phải ăn nhiều mới khỏe được”. Anh Hiệp có lý thật. Vậy là “chấm dứt luân hồi: Bố tôi bước vô”. Bố tôi trở lại Nguyễn Huệ, mỗi sáng một tô phở tái để riêng (không biết lòng có mong gặp lại... Donna!) . Chỉ biết Bố vui, cười vang lên như trẻ thơ mỗi khi Bác Cảnh, chủ nhân phở Nguyễn Huệ, tiến lại, rất chân tình: “ăn xong đi đi nhé. Xong hết rồi!”.

 

Bố tôi ra khỏi quán phở thân quen, và quên hết, như chưa từng có chương trình “một thân thể cường tráng...”

 

Nếu hồ sơ, giấy tờ liên quan tới văn chương, Bố tôi ngăn nắp bao nhiêu, thì ngoài vòng quay đó, Bố tôi bừa bãi bấy nhiêu. Cứ y như Bố nhẹ nhàng, trìu mến, như tơ trời vương với một cô nào đó; hoặc Bố cười ha hả, rổn rảng làm nhà cửa, thành quách rêm mình với những người bạn của Bố.

 

634059944143300750_300x200Bố Lê bừa bãi kinh khủng. Tất cả mọi nơi trong nhà, chỗ nào bố đứng lâu 2 phút, thì chỗ đó có tàn thuốc và ly cà phê uống dở. Nếu chỉ lãnh việc đi thu dọn ly cà phê và quét tàn thuốc lá, một người làm full time, còn có thể được thêm 4 giờ over time cho mỗi ngày! Trung bình mỗi tháng Bố đi xa độ một tuần, người làm đó cũng không sợ mất job, mà vẫn có over time như thường, nhờ công việc nhổ... cây này trồng đúng chỗ này, và nhổ lên cây kia, trồng đúng chỗ kia. Bố tôi thích trồng cây - nhưng khổ thay, “người cõi trên” trồng cây cũng... khác. Cạnh sát gốc cây hồng, là cây chanh. Sát gốc chanh là cây ngọc lan. Sát rạt cây ngọc lan là cây ổi. Khít rịt cây ổi là khóm loa kèn. Cạnh loa kèn là cúc, là mãng cầu, chùm ruột, me... Cứ thế, túm tụm. Hai mét vuông đất là cả một vườn... hoa, và cây ăn trái do chú Nguyễn Dũng Tiến ở Mimosa tặng. Bố tôi nhét cây chứ không phải trồng cây. Trong hồ cá thì cá koi, cá vàng, cá đuôi xòe, tôm... Cả cá lòng tong của Bác Lâm Tường Dũ cho nữa. Trên mặt hồ thì sen của Bác Phan Hòa Hiệp, súng của Florida, lục bình của Diễm Xưa, hòn non bộ của Bác Nhung. Bên cạnh cá là chim bồ câu và cu cườm của Mimosa, hoàng anh của Bác Đan Thọ, họa mi của Bác Hồ Điền... Chó nữa, do Bác Lê Phương đem đến, chó cứ ngồi trong lòng khi Bố đánh máy, lông xù ra, sặc mùi thuốc lá đó là chưa kể nó có cái tật, đợi Bố đi vắng, lục thùng rác, tìm tàn thuốc lá dấu đi, để thỉnh thoảng lấy ra nhai lần. Cuối tuần nào lau nhà, mẹ tôi tìm ra cơ man nào là tàn thuốc. Tôi đặt tên là Chí Phèo. Chí Phèo không bao giờ biết sủa, chỉ biết ngáp, lại hay ngáp rõ to. Chó của thi sĩ cũng có phần khác thường chăng?

 

Nhà tôi, vì thế, cứ như thảo cầm viên, trồng đủ các giống cây ăn trái, và hoa của vườn cây Mimosa, phong lan của bác Ngô Bảo, hoa hồng của Bác Thái Thanh, chậu kiểng của Chú Bành Nho... Chim, cá, kiểng... không thiếu thứ gì.

 

634059727996738250_223x300Tôi còn quên không kể một "tội" nữa. Bố rất kỳ lạ, trồng cây cũng thích nhưng mà ...cưa trụi cây thích hơn. Hể có cái cưa trong tay là thế nào cũng tìm một cây nào đó để cưa, có khi cưa trụi lủi, không còn biết đó là cây gì nữa. Cưa lần thứ nhất thành cái "cột", sau đó chưa ưng ý đâu, cưa thêm một lần nữa cho bao giờ thành cái "cọc' thì mới thôi. Mẹ tôi bao phen ra nhìn cây mà chỉ biết khóc. Có lần mẹ đem dấu cái cưa thì bố giận.

Nhà tôi đâu đâu, chỗ nào... cũng có sự hiện diện của bạn bè Bố Lê. Tấm tranh, bức ảnh, quyển sách, cái bàn, cái ghế... Mọi người vì yêu quý Bố tôi mà mang cho. Tôi thật hãnh diện vì điều đó. Vì điều đã được ở chung nhà với Bố Lê, dù rằng ngoài giờ đi học, tôi còn phải làm overtime những việc như nấu ăn, kho thịt, rửa tách cà phê, quét... tàn thuốc lá!

 

Orchid Lâm Quỳnh

1999

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
31 Tháng Mười Hai 202310:10 SA(Xem: 416)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
07 Tháng Mười Một 20233:47 CH(Xem: 755)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
19 Tháng Mười 20231:33 CH(Xem: 981)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
05 Tháng Mười 202312:00 SA(Xem: 22283)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
02 Tháng Chín 202312:00 SA(Xem: 13822)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
23 Tháng Sáu 202310:46 SA(Xem: 1139)
Luận văn Thạc Sĩ/ Chuyên ngành: Văn học Việt Nam của Vũ Thị Lê Duyên
04 Tháng Sáu 20232:03 CH(Xem: 1294)
Du Tử Lê nổi tiếng nhất với tư cách một thi sĩ.
30 Tháng Năm 20235:35 SA(Xem: 6564)
Hôm nay, một sáng nắng ấm, trời thu, Nam California, chúng tôi ngậm ngùi đưa tiễn một Nhà thơ.
10 Tháng Năm 20239:33 SA(Xem: 6435)
Sáng thứ tư 9/10/2019, thấy cái post của Hạnh Tuyền: “Ông ngoại đã lên trời”.
27 Tháng Tư 202312:00 SA(Xem: 11398)
Du Tử Lê, quả nhiên vẫn là một nhà thơ hiếm hoi. Anh vẫn một mình một cõi. Đó là một điều đặc biệt. Và đối với một thi sĩ, thì đó là một sự thành công.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 16702)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 11969)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18744)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 8940)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8008)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 416)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 755)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 981)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22283)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 13822)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19049)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7736)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8633)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8342)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 10885)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30528)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20707)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25300)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22779)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21556)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19611)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 17921)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19109)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16789)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 15987)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24313)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31733)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34784)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,