Là chim bướm mười phương phù sa nước ngọt
Mùa xuân nào nàng lỡ hái hoa yêu
Người dặm xa bóng nhỏ cuối chân chiều
Tình lén lén trên làn môi kiều mỵ
Mắt ngây thơ nghe bắt đầu ảo dị
Những chờ mong thương nhớ thoảng qua lòng
Rồi dung nhan theo làn tóc bềnh bồng
Trôi chảy mãi trên dòng sông héo muộn
Là những tháng mưa bay tình yêu không tưởng
Nàng âm thầm trong thế giới ưu tư
Người dặm xa bóng nhỏ đã mịt mù
Làm sao nhỉ ? Đôi khi nàng rưng nước mắt
Trong mặc cảm âu lo thời gian dằn vặt
Nàng tưởng mình đã hết ước mơ
Nhưng một hôm người bến gió trở về
Thân xiêu đổ chiến tranh hằn nguyên dấu vết
Người đứng đó nghiêng nụ cười mỏi mệt
Nàng xót xa như máu chảy ngoài tim
Ôi tình yêu thế kỷ kiếm tìm
Trong giây phút hiện nguyên hình hoang phế
Người trở về không mang lời kể lể
Không van xin mà chỉ dám nguyện cầu
Ngày quê hương đổi sắc thay màu
Người sẽ hát bài ca tình yêu phù sa nước ngọt
Nhưng khao khát mới chỉ là khao khát
Và ước mong chỉ là ước mong thôi
Người con trai một sớm lại quên lời
(lời hò hẹn ái ân tuổi xanh thành phố)
Người ra đi lúc đêm buồn lệ nhỏ
Ai biết cho nàng buồn giữa quê hương?
(Trích trong tập "Thơ Du Tử Lê tập 1")