Với hai CD nhạc có tên “Những ca khúc phổ thơ” và “Hoa nắng,” trong tầm ngắm của những người có thẩm quyền về lãnh vực nền tân nhạc Việt Nam hiện nay, đã dành cho tiếng hát Quỳnh Như nhiều ngợi khen như những khích lệ đáng kể.
Những ngợi khen như những khích lệ vừa kể của dư luận, dường đã y cứ trên tài năng thiên bẩm của tiếng hát này. Tôi muốn nói, những người nghe không chỉ đòi hỏi nơi một tiếng hát kỹ thuật mà còn là một trái tim mẫn cảm với ca khúc và một ý thức về ca từ.
Trước đòi hỏi này và trong bối cảnh melody cũng như ca từ của nhiều ca khúc Việt Nam hôm nay, đã, đang và sẽ còn lao sâu vào chỗ thô thiển, ngây ngô, thậm chí vô nghĩa hay phản cảm thì hai đĩa nhạc “Hoa nắng” và “Những ca khúc phổ thơ” qua tiếng hát Quỳnh Như, là những lượng bình minh mới.
Với rất nhiều ca khúc phổ thơ, từ thơ của Trương Nam Hương, tới thơ của Lê Minh Hải, Phạm Quang Tiễn, Huệ Triệu…được soạn thành ca khúc bởi các nhạc sĩ như Vĩnh Phúc, Lê Minh Hải, Võ Công Diên v.v… Quỳnh Như, tuy còn rất trẻ, nhưng đã sớm cho thấy tính tự giác, cái khao khát muốn chinh phục đèo dốc của cảnh thổ tân nhạc Việt Nam hôm nay và ngày mai.
Không chỉ tự tin, Quỳnh Như còn trầm mình trong những ca khúc quá khứ. Những ca khúc từng làm nên tên tuổi của rất nhiều tiếng hát.
Đó là khi Quỳnh Như hát “Hoài cảm” của Cung Tiến; “Dấu tình sầu” của Ngô Thụy Miên hay; “Trái tim lầm lỡ” nhạc ngoại quốc(?)
Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo nhận xét: Tương lai, tiếng hát này sẽ cho thấy một nẻo đường hay một chân trời khác của sinh hoạt tân nhạc Việt Nam hiện nay.
Cá nhân tôi xin được bày tỏ sự đồng tình, tin tưởng.
HC