
sương mai sớm quầng thâm ý nghĩ
nỗi buồn chưa mọc
trong từng nhúm đất thịnh vượng
khói thuốc sớm hốc khằn ký ức
nỗi buồn ung bọc
trên từng thao thức quê nhà
từ lâu tôi vẫn là thân cây khô chờ gãy rụng xuống vườn phế thải
đầu tiên là những chiếc lá kỷ niệm
rơi lặng lẽ theo từng cơn gió bất trắc. tiếp theo
có từng miếng vỏ trí nhớ
tróc rơi lời tự thú. kế đó,
là những nhánh phiền muộn
răng rắc những điều tiếc nuối, theo mỗi hụt hẫng
của vói níu
của bước dò
ở những khuya tối tăm lấp lánh của sao, vằng vặc của trăng, le lói của tín hiệu và dày đặc nghi hoặc
mà tôi đã thấy trên từng sáng hừng đông
những vỡ vụn của luống đất cày ra nhiều nỗi buồn của ngô, lúa
những ngẩn ngơ của sông, biển lạc lỏng trong từng lẻ loi của kinh, lạch
những vụng về của lề đường cố nâng, đỡ lấy từng nứt, sụp của con đường
những ám tối thu lại tàn cổ thụ
những còi cọc ngăn giữ nụ mầm
tất cả đang rụng xuống dần những tuyệt vọng
như những tro tàn của nén nhang đùn lên mất mát
tợ những con chữ chỉ biết âm vang điều đau nhói!
từ lâu
tôi vẫn như là nỗi buồn vẩn đục
chưa mọc, lên
được trên câm, nín
1 mộ bia
NNguong