Tôi nghĩ về tình yêu
như bài toán tích phân hồi còn đi học
với đầy dấu cộng trừ
miệt mài làm chẳng biết đúng sai.
tôi nghĩ về tình yêu
như những hàm số bậc hai
như đường parapol đi lên đi xuống
như bài toán vi phân xa lạ
chằng chịt đầy những dấu ngất ngây.
Tình yêu đầu như năm vào tiểu học
đơn thuần chỉ cộng lại mà thôi
ngây thơ lắm, chẳng về sầu mộng mị
ngủ êm qua những cánh diều vui…
Rồi về sau những mối tình trung học
làm rối bời bao trang vở trong nguyên
đêm ngắn quá, chẳng làm xong bài toán
vào lớp thẩn thờ, gục ngũ với mơ xa.
Và tôi nghĩ về tình yêu
như tình yêu mình chưa bao giờ tốt nghiệp
trở lai sân trường, tóc đã hoa râm
tình như bài toán khó tìm ra lời giải
ẩn dụ mơ hồ dằn vặt những khôn nguôi
tình như đám mây xa mang theo nhiều thương nhớ
đẹp lúc nắng về, mù mịt dáng mưa sa.
Tôi nhớ về tình yêu
như những lần trốn học
để tìm nhau, trao nhau cành lá ép
sợ mà thương, ngập ngợ chẳng nói chi.
rồi tôi nghĩ về tình yêu
như bài toán chia nhiều nước mắt
khi cha không còn và con, mẹ phân ly.
như đồng hoang buồn sau mùa gặt
tan tác rồi, ôi trẻ nước mắt rưng.
Tôi đã nghĩ về tình yêu
nhiều lần trên môi thơm rạn vỡ
khóc chẳng thành lời, lặng lẽ năm qua
lòng trĩu nặng gánh buồn kỷ niệm
thấm một đời những dấu tích hoang…
tôi chú học trò ngoan hiền chăm học
nhưng chẳng bao giờ duyên nợ với trường thi
có chút lòng yêu nên tình lận đận
gởi lại đây, sân trường màu phượng đỏ
gởi về ai, bài toán khó quá thôi.
Chánh Thành