
Cho anh sưởi ấm tình em
Bằng những mẫu thuốc đêm dài
Đốm lửa không bao giờ tắt trên vành môi
Từ tuyến xa xôi muôn đời hiu quạnh
Cho anh ngợi ca tình em
Bằng bài thơ không bao giờ viết được
Bằng trái tim em nhịp mãi ước mong
Bằng hơi thở cao nguyên đêm xuống lưng đồn
Tiếng gió tru lũng ngàn cây dội
Cho anh níu gọi tình em
Bằng bước chân lạc loài đường trăng biển động
Bằng cánh tay khuya cành khô lá muộn
Lòng mênh mông lòng chảy siết u tình
Triền núi chênh vênh buồn vỗ bập bềnh
Trên phiến đá đau thương hoàng hôn tuổi nhỏ
Cho anh xin trọn khối tình em
Trong những đêm nghìn sao chói lọi
Trong những chiều hoa nắng rưng rưng
Trong mắt em niềm ẩn ức khôn cùng
Trong trang giấy học sinh thơm mùi mực tím
Trong làn môi ngây thơ ngọt lịm
Trong nụ cười trói buộc cả tim anh
Trong vòng tay cô đơn chờ đợi
Hỡi người con gái mắt buồn áo xanh
hỡi người con gái tóc bồng da trắng
Hồn thơ này đang chuyển bến mong manh.
(1962.)