
Nàng nghe tiếng còi tàu từ hàng dậm cách. Tiếng còi tàu sắc nét. Bén ngọt. Thính giác tê rúm buổi chiều mùa đông. Rồi tiếng sắt thép cựa mình. Rì rầm như thác đổ xa. Âm âm đất trời co thắt.
Hồi rất thơ nàng vẫn ước mơ được ngồi trên
một con tàu như thế.
Nhưng dễ đến phút sau cái đầu gấu khổng lồ xám xịt ấy mới xuất hiện đầu cánh đồng tuyết. Chú thỏ trắng đang bới hạt, ngơ ngác vểnh tai, hếch hếch đôi cánh mũi đỏ hồng, nhảy phóc vào hang. Lại một hồi còi. Lanh lảnh thúc hối. Mời gọi một hành trình diễm tuyệt. Con tàu lao băng băng sau hàng cây trơ trụi nàng không rõ tên. Những thân cây, đã trút hết tầng lá đỏ từ đầu thu, khoác màn nước đá mỏng lấp lánh. Đường ray nghiến ken két. Gỗ đá khua sầm sập. Con tàu hung hãn trườn mình qua chiếc cầu sắt. Dòng sông con chết đặc. Những địa danh, viết tắt trên thân toa, không gợi nàng điều gì. Những vùng đất nàng chỉ gặp trong viễn mơ. Toa cuối cùng vừa khuất sau con dốc thì con tàu lại rú lên. Chát chúa. Hụt hơi. Đau đớn một hò hẹn bất thành.
Hồi rất thơ nàng vẫn ước mơ được ngồi trên
một con tàu như thế.
Nàng buông rèm cửa. Ngày nào cũng
vậy, lão Mike Bò Cạp rời nhà trước chuyến tàu chiều một chút. Trừ thứ hai là
ngày lũ đầu trâu mặt ngựa tụ tập ăn hút, đánh bạc. Quán rượu mở cửa lúc bốn
giờ. Lão Mike làm vệ sĩ cho mấy ả vũ nữ thoát y ở đó. Lão sẽ trở về sau chuyến
tàu đêm một chút. Đâu chừng hơn hai giờ khuya. Nàng nhìn đồng hồ. Sớm chán. Gần
ba mươi phút nữa mới đến cái hẹn của gã con trai. Nàng có đủ thời gian để dọn
mình.
Nàng tắm táp
cẩn thận. Trái lệ, nàng không thoa thuốc khử mùi. Trong giấc ngủ ngày, nàng đã
nhăn nhó, nũng nịu, giả vờ kêu đau bụng, lúc lão Mike đặt mu bàn tay có xâm
hình con bò cạp gớm ghiếc lên mép quần nàng. Vả chăng, cái ngày xưa rất xuân,
nàng đã đến với chàng bằng thân xác hiền lành chơn chất. Nàng xoa xoa mấy vết
nhăn cắt ngang vùng bụng, thở dài. Nàng cũng nịt ngực. Bộ ngực chảy xệ tàn nhẫn
bảo nàng rằng quả cái ngày xuân ấy rất xưa. Nàng lục từ đáy rương bộ quần áo
cũng xưa như xuân ấy. Mọi khi có hẹn hò với ai nàng chỉ quấn ngang người tấm
khăn choàng mỏng. Chóng vánh. Tiện lợi
Lần này khác. Nàng muốn nàng phải thật tươm tất. Nàng muốn gã con trai phải mở
từng nút áo một. Như xưa, chàng. Nàng chợt náo nức như thuở đẹp xuân nào, ngồi
chờ chàng sau hàng dâm bụt bờ sông, nghe tiếng bìm bịp thảng thốt kêu con nước
lớn
Nàng mở chốt
cửa. Không đợi gã con trai bấm chuông. Gã lao vào như một cơn lốc.
“Lạnh dữ hả, anh?” Nàng lòn một tay
quanh hông gã.
“Không lạnh tìm bà chị làm gì!” Gã
xoay người, ném chiếc áo da xuống lưng ghế nệm.
“Em... chờ lâu!” Nàng thỏ thẻ dưới
nách gã.
“Định đi đâu nữa chắc? Trời, chơi
cánh bà ba quần lãnh nữa chớ! Có chuyện gì đặc biệt vậy ta ?” Gã nẩy nẩy phần
bụng, đẩy nàng về phía lò sưởi.
“Không,” nàng vuốt vuốt hàng râu
mép lún phún của gã bằng bàn tay còn lại.
“Ừ, nên ở nhà! Đường đóng băng mẹ
hết rồi! Chạy tới đây muốn lọt hố mấy lần. Trời này mà xe nằm dưới mấy cái hố
tuyết thì... thê thảm!” Gã phà hơi rượu vào cổ nàng. “Nhớ cái hố này!”
“Thong thả, anh...” Nàng đẩy tay
gã. “Uống gì chớ?” Nàng khá thất vọng. Xưa, chàng có bao giờ vội vã thế đâu.
“Còn chút cay nào không?” Gã ngó
dáo dác.
“Còn một góc tư. Không phải, anh!
Cái chai kia. Đằng sau bình hoa ấy.” Cuối cùng rồi nàng cũng phải đến lấy cho
gã con trai ngớ ngẩn.
“Thôi đừng động tới!” Gã lắc lắc
cái chai. “Để dành cho lão Bò Cạp. Uống hết, lão đánh bà thấy mẹ! Vậy... uống
gì cũng được. Mà... cà phê đi.”
Nàng đun nước, sửa soạn bộ phin
lọc, vật sở hữu riêng của nàng. Lão Bò Cạp không uống được cà phê phin. Lão hay
uống một thứ nước xam xám chua chua. Lão gọi, rất nghiêm chỉnh, đó là cà phê.
Chiếc vòi ấm bỗng rít lên vui tai, thở hắt ra từng ngụm hơi nước nhỏ. Nàng lại
nhớ đến những hồi còi tàu đêm mời gọi một viễn du diễm tuyệt.
Xưa, nàng thường hay ước mơ được ngồi trên một con tàu như thế.
“Còn bột
không, bà chị? Phê chút chơi!” Gã con trai buông tờ Playboy xuống.
“Nhiều, anh...” Nàng dịu dàng. “Dạo
này gã Bò Cạp có thêm mấy con nhạn là đà mới nhập làng.”
Nàng moi trong hốc dưới đế tượng
thánh, lấy ra một gói bột trắng. Nàng dùng kéo cắt ít sợi vụn trong dúm bùi
nhùi đồng, nhét vào đầu một ống thủy tinh ám khói rồi đặt trước mặt gã con
trai.
“Ngày mai óp”, gã bật lửa. “Phê
xong, thằng em muốn lăn kềnh một giấc với bà chị tới trưa mai luôn... Ngặt lão
Bò Cạp…” Đầu lửa lóe lên ánh chói kim loại.
“Không có lão cũng không lì ở đây
được! Em còn một cái hẹn.” Nàng lại nhớ đến chuyến tàu nửa khuya.
“Với mấy thằng tan ca hai chớ gì!
Bà chị phê chưa?” Gã con trai chìa ống điếu cho nàng.
“Hôm nay, không!” Nàng rón rén qua
ngồi sát một bên gã, úp đôi bàn tay giữa hai đùi. Nàng bỗng thấy mình thật trẻ
thơ, trong sáng. Và bỗng ngất ngư choáng váng như thể đang ngồi cạnh chàng,
xưa.
“Bộ cánh quần lãnh áo bà ba của bà
chị làm thằng em nhớ lại hồi ở quê nhà,” gã con trai nhấm nhấm phần vải ở đầu
vú nàng. “Con bồ thằng em hồi đó cũng ăn bận như vầy. Nhưng nó có mùi bùn.” Gã
hít hít lõm ngực nàng. Tóc gã đen mượt. Gã phải nhỏ hơn nàng ít ra cũng mười
lăm tuổi. Nàng vẫn thường nhặt được những cọng tóc bạc trên gối ngủ mình.
“Con nhỏ còn ở bên đó. Thiệt là
ngu!” Giọng gã nhừa nhựa.
“Còn em... sang bên này... cũng
thật là ngu!” Nàng cúi xuống, vít cổ gã con trai, kéo mặt gã sát mặt nàng.
Gương mặt đớ đẫn trong mắt nàng bỗng biến hình đi. Gai góc. Dày dạn. Như chàng,
xưa. Nàng áp môi vào miệng gã. Cái mùi hăng hăng dẻo deo của khói bạch phiến
bỗng tan loãng mất. Nàng nghe thoang thoảng đâu đây mùi hoa bưởi hoa cau. Mùi
rơm rạ. Mùi quê nhà. Mùi khói dầu quyến rũ từ chiếc đầu máy thở phì phò trên
sân ga chợ quận.
Hồi rất thơ nàng vẫn thường ước mơ được ngồi
trên một con tàu như thế.
“Đủ thủ tục vào cửa đã, bà chị!” Gã
con trai chồm dậy, lục túi, lấy ra một bao giấy nhôm nhỏ.
“Không cần đâu, anh!” Nàng van lơn.
“Tui cần! Đời thằng em còn dài, bà
chị ...” Gã xé bao giấy bằng răng. Nàng thất vọng mãnh liệt. Không đời nào
chàng, xưa, như thế.
“Ngồi xuống, anh...” Nàng kéo tay
gã con trai. Gã thót bụng lại khi mặt nàng chạm bộ ngực trần của gã.
“Bữa nay sao kỳ vậy, bà chị?” Gã
cười méo xệch. “Một năm được mấy lần vậy cà? Ờ... Ở đây luôn hả?” Gã đập đập tay
xuống mặt ghế.
“Được mà...” Có lẽ chỉ nàng nghe
được tiếng nàng. Nàng nhắm mắt lại. Nàng đã ngửi thấy mùi cỏ ẩm. Mùi hoa dâm
bụt vướng trên tóc. Mùi hoa lục bình dưới chân. Có tiếng búng chốc của một con
còng gió. Tiếng người gọi xa ơi ới bên kia sông. Nàng đặt bàn tay gã con trai
trên nút áo cổ.
“Bữa nay sao rắc rối vậy, bà chị?”
Gã con trai bắt đầu say thêm thứ khác. Gã đã thở hổn hển. Mấy ngón tay gã lóng
cóng làm cái việc mà có lẽ gã chưa quen bao giờ. Có lẽ ở những người đàn bà đã
ăn cắp tuổi trẻ của gã, cái gì cũng được phơi sẵn. Đấy, ngày xưa anh cũng vụng
về như thế. Lần ấy, khuya, về, mẹ mở cửa, em phải dấu những nút áo đứt bằng đôi
cánh tay khoanh...
“Đừng, anh...” Những cơ mặt nàng
bỗng co giật liên hồi. Toàn thân tê rúm. Như xuân thơ nào nàng cắm răng ướm thử
trái xanh. Cái vị mê cuốn dị thường kia đã giục xúi ta cắn ngập vào nỗi đau xót
vĩnh hằng. Ngấu nghiến thêm niềm bi thương bất tuyệt. Nàng nghẽn thở. Nàng bấu
những ngón tay nhọn vào gáy chàng. Chàng khẽ kêu. Rất khẽ. Tiếng mèo hoang gầm
gừ giữa đêm trăng lạnh ảo...
Rồi chàng bỗng hối hả chạy chết.
Chàng hụt hơi trối đời. Đau em! Chàng trân trọng giữ gìn. Chàng hung ác phá
hoại. Đau em! Chòm sao Cày sau vành tai chàng trồi tụt khủng khiếp. Chàng
ngưỡng vọng thành kính. Chàng bĩu môi miệt thị. Đau em! Nàng co mình lại như
con giun đất bị dằn. Đau em! Chòm sao Cày bết tóc chàng vỡ ra từng mảnh. Chảy
tan thống khoái. Nàng vỡ ra từng mảnh. Ứa mật ngọt ngào. Những bụi vỡ nàng bay
phiêu về một trời nào đó. Nơi chứa chan những bụi vỡ chàng. Nơi đậm đặc những
bụi vỡ của chòm sao bất tử. Vũ trụ đẫm hương hoa. Và sữa mật...
Rồi con thú người trên mình nàng
khẽ cựa quậy. Nàng thấy tê nhức ở bên chân gác trên thành ghế. Nàng lay nhẹ gã
con trai. Gã ậm ừ, nghiêng mình.
Nàng mặc quần áo trước mặt gã con
trai. Hình như có lúc gã hé mắt lờ đờ nhìn nàng. Nàng quỳ xuống, đặt bàn tay
lên trán gã.
“Lập gia đình đi! Vậy ... hoài
sao?” Nàng cố kềm chế nhưng giọt nước mắt vẫn lăn ra.
“Ngu sao? Vầy... không khỏe sao, bà
chị?” Giọng gã nhão nhừ. “Lúc nào bà chị lu bu thì thằng em vớt chỗ khác. Hương
xa cỏ lạ... thiếu gì!”
Gã con trai ôm
quần áo đi vào phòng tắm. Thân hình nhuễ nhoại của gã dật dựa, lắc lư. Bấy giờ
nàng mới để ý thấy nếu người đàn ông chỉ có một đôi vớ trên người thì thật là
kỳ cục. Nàng nghe tiếng nước chảy. Tiếng khạc nhổ. Tiếng khua khóa nịt lưng.
“Cám ơn! Hôm nay bà chị quá tận
tình!” Gã hơi ngần ngừ nhưng rồi vẫn ném lên bàn tờ hai chục.
“Không cần thiết nữa đâu!” Nàng đẩy
tờ giấy bạc trở về phía gã.
“Quái! Bữa nay bà chị ... quái
thiệt ta!” Gã lõ mắt nhưng vẫn nhét tờ giấy bạc vào bóp. “Xúi thằng em tới chùa
hoài há!” Gã xoay lưng.
“Để em đưa ra xe,” nàng bước sau
lưng gã.
“Khùng! Trời vậy mà ăn mặc vậy!” Gã
lục túi lấy chìa khóa.
“Nào có lâu lắc gì đâu!” Nàng chờ
nghe tiếng còi tàu từ hàng dặm cách. Một chốc nữa thôi, con tàu sẽ nghiến bánh
thép trên dốc cầu này.
“Tuần sau... vậy nữa nghe!” Gã nháy
mắt, cười tự tin.
“Không! Chốc nữa
thôi, con tàu sẽ qua dốc cầu này.” Giọng nàng lạnh băng.
“Hả?” Gã ngớ người. “Nghe không
rõ!” Gã nghểnh cổ. “Khùng! khùng thiệt mà!” Gã lầm bầm. Cặp đèn xe bật sáng.
Nàng thong thả leo dốc. Những mẩu
đá vụn lạo xạo dưới chân. Con dốc mới hôm nào hừng hực màu hướng dương. Có lần
nàng thử cắm chúng vào lọ. Dăm phút sau mặt hoa đã gục đầu, héo tả. Kìa, nàng
lại nghe tiếng còi tàu giục giã nôn nao. Chào đón một phiêu lưu kỳ thú. Gió
thốc vào tay áo. Gió quất roi vào mặt. Nàng không thấy buốt. Nào có lâu lắc gì
nữa đâu!
Hồi rất thơ nàng vẫn thường ước mơ được ngồi
trên một con tàu như thế.
Nàng đã đứng trên đầu con dốc. Cánh
đồng trước mặt trắng mênh mông. Dưới dạ cầu, dòng sông đặc quánh. Nàng ngước
mắt tìm chòm sao Cày. Bầu trời mờ đục. Không biết ở bán cầu này có thấy được
không chòm sao bết ngọn tóc chàng? Không sao... Không lâu lắc gì nữa đâu, nàng
sẽ bay về phương ấy. Nàng lại nghe tiếng còi tàu rộn rã, thôi thúc. Mời gọi một
hành trình diễm tuyệt.
Hồi rất thơ nàng vẫn thường ước mơ được ngồi
trên một con tàu như thế.
Nàng ngồi xuống đường ray. Đường
tàu giăng theo hướng Đông Tây. Nàng muốn quay về hướng mặt trời mọc. Nàng muốn
vọng hướng quê xa. Nơi có chàng. Nơi có chuyến tàu tuổi thơ hoa gấm. Ừ, dù đến
đâu cũng vọng hướng quê nhà. Nàng ngã lưng xuống. Khoan thai. Nằm vắt ngang
đường sắt. Rồi nàng quay mặt về phía hàng cây trơ trụi, mùa này đang khoác cho
chiếc áo băng mỏng. Hướng quê nhà. Nàng không thấy lạnh. Dù có ở đâu thì lòng
cũng ấm nắng quê. Mà nào có lâu lắc gì nữa đâu? Nàng đã nghe tiếng còi tàu chát
chúa một bên. Hò hẹn một viễn du lộng lẫy. Tiếng sắt thép ầm ì đay nghiến.
Tiếng gỗ đá rền rĩ dữ dằn. Vẫn hãy còn kịp cho nàng để lăn một dòng nước mắt.
Phôi pha.
Hồi rất thơ nàng vẫn thường ước mơ được ngồi trên một con tàu như thế.
Nguyên Nhi