
Tặng Nguyễn Thị Khánh Minh
I.
Ngồi thưa thốt với người-thơ
Trời Bolsa đẹp ngẩn ngơ
Nhớ Sài Gòn không thể tả
Thương miền Trung quá sững sờ
Nha Trang Bùa Hương mấy độ (*)
Chiên Đàn tháp cổ còn trơ
Niềm u uẩn không thành tiếng
Trời quen đất lạ bơ vơ…
II.
Trời quen đất lạ lao đao
Thơ tìm thơ hạt nắng trào
Hình Nhân Của Bóng rưng sóng (*)
Âm Ba La Mật nhương sao
Vầng trán vết hằn năm tháng
Nụ cười ngấn lệ chiêm bao
Chuyện vãn nao lòng khách lữ
Cánh diều thơ dại bay cao…
III.
Cánh diều thơ dại im ru
Hồn reo theo gió xa mù
Đêm mơ hái chùm nắng lạ
Ngày đi nhặt tiếng chim gù
Phố điêu khắc vĩ cầm tím
Biển thức nghe dương cầm thuLíu ríu không gian chìm xuống
Ngoài kia dương liễu vi vu…
IV.
Ngoài kia mùa đi mấy thuở
Tang thương núi nhớ mây ngàn
Chép bài thơ trong trí nhớ
Gửi niềm đau theo trăng tan
Một nét lưng mềm cuối phố
Một trời nhạc lắng trầm đàn
Hình vẫn còn neo bóng nhỏ
Còn đây hương gió ngọc lan…
V.
Còn đây quán vắng sơ thu
Nhắc tri âm đã khuất mù
Ngu Cốc tiên sinh ứng mộng (**)
Khờ Em nữ sĩ tương tư
Mười bài thơ ba nhịp ngắt
Bốn con mắt một tiếng ừ
Ừ nhỉ đời như chớp tắt
Hẹn nhau về với Không Hư…
VI.
Hẹn nhau về cũng như đi
Về sớm cũng chưa vội gì
Trời đất gọi ai nấy dạ
Nhân gian sinh vốn đã ly
Sống gửi đùa đùa giỡn giỡn
Thác về cợt cợt nghi nghiKhuấy cà phê rồi nhấp giọng
Tình tang thưa thốt cười khì…
VII.
Thưa cùng nữ sĩ Khờ Em
Chiều phai trong sợi tóc mềm
Thơ vốn không bờ không bến
Đời đâu có tuổi có tên
Lắng cùng ta Thượng Thanh Khí
Nghe cùng ta âm lục huyền
Vậy đó Chữ là tri ngộ
Xanh ngời giọt máu đỗ quyên…
8.2011
(*) Bùa Hương, Hình Nhân Của Bóng: Hai thi tập mới nhất của nhà thơ Nguyễn Thị Khánh Minh.
(**) Ngu Cốc: Biệt hiệu của nhà thơ Nguyễn Tôn Nhan.