không hiểu sao lại có sáng hôm nay: mưa bay, gió đầy, và em buồn đến vậy! ước ngủ mãi trong giấc mơ không bao giờ thức dậy, khi đốt hết lòng mà vẫn thấy lửa trong tim mình không gày nổi một hơi ấm cho anh.
làm cách nào để không có sáng hôm nay: niềm vui của em, ước mơ của em (trong ý nghĩ) không thuộc về người khác hạnh phúc của chúng ta không bao giờ thất lạc bàn tay này, qua nỗi buồn đầy, cũng chỉ nắm tay anh.
em thức dậy trong chớm lạnh một sáng thu cảm giác lạ trên chiếc giường cũng lạ (chưa có chiếc giường nào chúng ta đã nằm là của riêng-mình, anh ạ!) trong đời sống này, điều gì là (riêng) thật của chúng ta?!
em lại bước trong cuộc đời cùng những thứ đã đi qua. làm thế nào để không còn những sáng buồn như vậy?!
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-260-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Khi gặp Bùi Xuân Phái, thấy nhau, chúng tôi cùng bùi ngùi. Chúng tôi không nói được với nhau một lời nào!.! chỉ nhìn nhau. Mặc cho những giọt mắt già nua, hiếm hoi, lặng lẽ chảy…
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.