
1.
em còn ở đó không
chiều sông con nước mặn
tay mình làm sao che
kín mặt mình đã ố
hãy nói thẳng đời ta
hơn gì con chó dại?
chuyên kiếm ăn quẩn quanh
bên bãi đời thừa thãi
em phải nhận đời em
chẳng đáng gì hãnh diện
ngày áo quần phấn son
ra vào như xác chết
đêm ngửa mặt nằm nghe
đời đi ngang sợi tóc.
ai cũng thế sống đeo gông đời
kẻ khác
ta mãi là nạn nhân
của chính ta ắp tràn dục vọng.
3.
em có nghĩ thế không?
cảnh đời này đã xế
hôm qua và ngày mai
không hơn gì nhau cả!
bóng vẫn quấn bên chân
thân vẫn dài ham muốn.
miệng có thốt lời than
cũng tai mình hứng lấy.
5.
anh chạy đuổi theo anh
hoài hoài không thấy dạng.
anh chạy đuổi theo em
giắt lưng nghìn tuyệt vọng.
trên lộ trình trụi trơ
bàn tay nào vẫy vẫy...
hãy tự dỗ lấy mình
đừng nghĩ ta cô độc
hãy tự lau lệ mình
đừng lấy làm tủi thân.
khi ta sống không đúng đời vẫn
sống
thì can chi tra hỏi gốc căn mình.
ví như anh không giữ nổi tình em
cũng có gì tủi hổ?
7.
đúng thế rồi đó em
đời mõm, đời sẽ rụng
tóc bạc sau khi đen
mà ta vẫn đội đầu đi lại.
đúng thế rồi đó em
không tài nào biết được
bao giờ mình sẽ chết?
và ai cầm vuông khăn
phủ che khuôn mặt ố.
lúc ta chết mắt như còn muốn
mở
vết chàm chưa kịp bay
(con dấu đời
của những ai bị sinh ra vì tiền
thân mang nhiều trọng tội.)
8.
đúng thế rồi đó em
lòng như con nước đục
tình khác nào vuông khăn
đậy mặt người quá cố.
Du Tử Lê
(1965.)