bụi in phố đỏ mặt lầm
ngày co bóng núi chiều đầm mưa quanh
nghiêng vai thị trấn trân mình
chân đi tiếng động tội tình tạt ngang
đèn mù đứng bóng sương tan
những thân nô lệ áo cơm từng giờ
rượu ai mời suốt đêm hờ
nâng ly nước mắt cạn chờ súng xa...
ngựa về trăm ngả tha ma
ngày muôn tiếng gọi người qua cửa trùng
đạn nào rít mãi đêm sương
tiễn đưa ai nhỉ một vuông khăn này?
Du Tử Lê
(1967.)
nghiêng nghiêng đáy nước bàn tay Chiêm Thành
giật mình trống gõ cầm canh
bập bùng đuốc lửa mong manh phận người.