Tháng bảy
buổi sáng
như một vết thương, màu lá chết
gió nhấn những ngữ âm
như dĩ vãng
tôi không thể tát cạn biển
trong mắt
em/biển/nghi ngờ
là một
cái liếc mắt
là con sâu bướm
trở mình trong tổ mùa đông
nỗi đau có thật
tình yêu/lãng quên/hư vô
là một
như những thang âm
vực sâu/chờ đợi và bóng tối
khởi đầu của bài thơ
là sự lỗi nhịp
của trái tim
nhuốm bệnh
như tháng bảy
tự mở vết thương
để tượng hình
tháng chín
Lê Nguyên Tịnh
Gửi ý kiến của bạn