Rất nhiều câu thơ viết hoài chưa xong
Đành phải chia tay mà lòng vẫn xót
Câu thơ bay đi mượt hết mênh mông
Chỉ còn mình ta ngồi thương tóc bạc
Thương giọt nắng chiều bèo giạt mây trôi
Và những ai kia vừa mới đi rồi
Và những ai kìa vừa cất tiếng khóc
Trời đất thở dài trời đất mồ côi
Ta mồ côi em ngồi chơi với nắng
Khúc nhạc chiều tà Schubert nhói tim
Chìm khuất phố xưa chìm tan huyết phượng
Chìm lặng môi khô mắt ướt lắng chìm
Ta mồ côi em ngồi im nghe nặng
Rớt rơi âm vang mà sao quá vắng
Mà sao quá nhiều những lóng xương mây
Hèn chi câu thơ viết hoài chẳng đặng
Rất nhiều quán không ở trong mỗi chữ
Rất nhiều bóng đời ở trong mỗi câu
Rất nhiều sinh linh ở trong mỗi tứ
Chẳng biết mần sao chẳng biết mần sao
Chẳng biết đi đâu chẳng biết về đâu
Chỉ biết đinh ninh giọt nắng nghiêng đầu
Rủ ta hồn nhiên cất giọng hát xẩm:
Huyết phượng trên đường hãy thắm dài lâu
Ta mồ côi em ngồi khâu mộng ảo
Những vết thương tâm chưa ráo sắc màu
Tháng Bảy trong veo treo một tà áo
Náo nức thiên thanh bay vút lên cao
Ta mồ côi em ngồi tìm bóng ta
Bóng đổ liêu xiêu là bóng không nhà
Là bóng thất thanh là bóng thất sắc
Cô liêu chín chiều là bóng nhện sa
Em gần tươi bông em xa rợp nắng
Nắng đỏ rung cương ngựa trắng lam hồng
Bài thơ chưa xong bài thơ chẳng đặng
Ta quên mất rồi sao vẫn thương mong?!...
07.2012