những lúc ngủ
tôi thường quen lặp lại
một điều gì in là tôi
đã nói
và đôi khi cũng lầm bầm
những khao
khát từ lâu tôi hằng giấu kín
dù mơ ước
không bao giờ làm nên sự thực
nhưng giúp mình
bật dậy ở ngày mai
để kéo tiếp đời lên
dốc đá
chờ một giờ
bỗng, buột ngã, xuôi
tay
những lúc ngủ
tôi thường quen nghiến răng
như loài nhai lại
tôi
nhai nỗi buồn thầm
hoài hoài không nuốt
được
thử hỏi làm sao tôi có thể đinh ninh
rằng
mình đang hạnh phúc?
ta trước mặt
mọi người
không là ta lúc khuất !
khi tôi ra khỏi
nhà
thân đã được lau chùi đánh bóng!
em thường khuyên bảo tôi
phải kiên nhẫn đợi chờ trái đời sẽ rụng
khi đêm dài chưa
sang
ta không thể nói rằng trời sắp sáng
củi chưa đun
hồ
dễ có than hồng.
tôi sống như
thạch sùng
đêm chép miệng từng hồi kiếm bóng
làm sao có ái
ân
lúc một mình vò võ!
em đừng tưởng
đời em
không cần người sưởi ấm
khi hàm
răng chưa một lần cắn vỡ
chính giọt lệ mình
lúc chảy ngang môi.
hãy cố sống
đời ta
đừng vẽ lầm chân dung kẻ khác.
tôi tự thuở
ra đời
vẫn chưa chắc là người hay thú.
sống
dai dẳng kiếp mình
vẫn nghĩ bụng : - đời ta đâu
phải thế.
lúc tôi mất
tình yêu
như khi đuôi con thạch sùng bị ai cứa
đứt
đêm chép miệng than hoài
tiếc sao đời
sớm cụt.
em giờ ngủ ở
đâu
ôm xác nào cứng lạnh?
chắc tay chẳng còn
thừa
để xé dành riêng tôi
dăm manh hạnh phúc
cũ.
mỗi chúng ta
là một vùng đất trũng
mà đau thương là mạch
nước trôi xuôi...
Du Tử Lê
(1966.)