Chẳng còn chi trong ngôi nhà nhiều kỷ niệm
ngoài bóng hoàng hôn ngã quỳ trước cửa
còn độc bóng mình
ly cà phê
cho thêm đá
uống không hết mùa đông.
Chỉ còn thoảng mùi ẩm mốc của gỗ mục và rêu rong
giá sách bị xáo tung
những văn hào, danh nhân nhìn tôi bị gặm nhấm
tôi thành kẻ đơn độc
giữa tâm bão muộn sầu
mái nhà không đủ che.
Chỉ còn nỗi ám ảnh của người đi trước
kinh nghiệm và lời khuyên
tôi bất lực với chính mình.
Chẳng còn chi trong ngôi nhà nhiều kỷ niệm
ngoài bóng hoàng hôn ngã quỳ trước cửa
và mảnh gương soi
dưới chân vỡ nát.
Gửi ý kiến của bạn