Cơn mưa hạ đã xa tôi rồi
Mùa hạ huyễn ảo khói cỏ đốt trong vườn
Mùa hạ gọi tôi về trên những cánh cửa sổ mở buông
Thõng tay vào nắng ấm
Tôi giã dòng sông heo hút gió
Dòng sông đã một lần thầm nhủ
Nếu chiều nay không có một người
Chắc biển chiều hoang vắng
Tôi mãi không tin vào định kiến
Người đàn ông không ngừng nói với biển
Bên những cánh hải âu u khuất
Không buồn chuyến khởi hành nào đi về vĩnh cửu
Đơn độc đâu màu ảo ảnh
Người vẫn chờ nhau nơi góc nào cô quạnh
Chúng ta cứ nhảy múa bên triền vực
Hữu hạn hư vô
Sống với đất và chết với biển
Cay đắng với từng hoài niệm
Vùng ngoại vực phục sức sóng
Dập tàn khốc trong ngày câm lặng
Dập xác xơ niềm tin nghi ngại bạc đầu
Dập lao chao sinh linh nhiễm độc
Dập ngộp người vốc đất lấn biển
Dập phủ đầu mỏm bất trị vươn lên
Dập cuồng nộ hình tượng hồn nhiên
Váng vất đầu ô nhiễm
Ném cục đất lên bàn quay định mệnh
Một xương gốm tạo hình
Nhúng lịm chìm men rạn tư do
Vọng màu céladon sau chuyến lò ăn khói
Cuộc hoài thai trong lòng mẹ rực hồng
Đất thó trắng áo màu men ngọc tồn sinh
Cuộc thử lửa biến hình tạo tác
Hoan lạc câu truyện cổ
Vách bầu lò mờ sắc gốm hoa nâu
Đêm rạo rực nước nguồn tuôn về sông biển
Giọt lệ xé băng vườn cây trái
Mọi biện chứng triệt chiều sợ hãi
Hãy nhẫn nhịn cùng sinh mệnh
Như mũi kích bay về phía trước
Cơn nắng lạ nứt sập bờ tường ngục
Ngút vang lên hợp xướng hoan ca
Không gian dối mơ làm người tạc tương
Khi những miếu đền toàn bệ ảo chen chân
Cái ác không thể nào vĩ đại
Trăng rừng ơi tịch mịch đau
Âm vang cuộc hồi đầu vĩnh cửu
Kẻ chiêm nghiệm một dòng sông
Lúc êm đềm và khi cuồn cuộn lũ
Mùa cứ động đi
An bình đã tiễn người về trong gió đất quê
Tháng Bảy lắng hương trầm
Khuất xa thơm mãi
Bay về biển lặng cùng ai
Dội sóng ngầm
Từ trong mầm đá toát thanh âm
Chao cánh hải âu giao phối biển
Sóng bạc đầu
Rạng nghĩa huyền âm.