*Câu hỏi của độc giả Oanh Vũ:
Một người trong giới họa sĩ của ông nói rằng, tranh của ông được chú ý nhiều bởi ông thắng giải hội họa Philip Morris. Nhưng sau đó, ông được một nhà sưu tầm tranh người Nhật tìm mua tranh của ông và nhà sưu tầm này đã quảng bá tên tuổi ông ở Nhật. Câu hỏi của tôi là nếu một họa sĩ không trúng một giải hội họa nào và không được nhà sưu tầm ngoại quốc nào chú ý thì họ có thể nổi tiếng được chăng? Có hay không cũng xin ông cho biết rõ quan điểm của ông. Trân trọng cám ơn ông Lê Thánh Thư.
*Họa sĩ Lê Thánh Thư trả lời
Trong nghệ thuật, có người làm nghệ thuật vì sự phát triển của bản thân nghệ thuật, có người xem nghệ thuật là một nghề kiếm sống, cũng có những người làm nghệ thuật để được tôn vinh, được xã hội biết đến mình. Tất cả đều đúng theo góc nhìn của họ. Riêng tôi tìm đến nghệ thuật hội họa chỉ vì ham mê.Câu chuyện về giải thưởng Asean của tôi, chỉ có tính tương đối mà thôi. Và có người sưu tập tranh , chỉ là do may mắn.
Tôi không nghĩ mình làm được gì ( được giải thưởng, có người sưu tập, và nổi tiếng…). Khi nghĩ mình là một cái gì đó, một người nổi tiếng, lúc đó anh ta đã “ chết”, sẽ chẳng làm được gì thêm nữa.
Với tôi, đạt được một cái gì cũng đồng nghĩa với kết thúc. Cho nên, tôi tự thấy mình chưa làm được gì. Thấy như vậy để còn làm việc mãi được.
Một người chỉ chăm chú đến sự nổi tiếng của mình, sẽ không còn làm được điều gì mới mẻ nữa.
Bản thân nghệ thuật là luôn thay đổi, thậm chí phủ nhận chính mình. Đó mới là sáng tạo.
Tôi nhớ có một danh họa Nhật Bản, khi đã thành công, ông còn thay đổi tên, không ký tên mình dưới những bức tranh, mà ký bằng một cái tên chưa ai biết đến! Đó là những nghệ sĩ đích thực.
Với nghệ thuật hãy sống chết với nó. Không toan tính. Mọi việc sẽ đến…
Vẽ mà không thấy có gì mới, tôi rất buồn. Không có gì mới, là không còn sáng tạo.
Với những người có đam mê. Sống chết với đam mê. (tất nhiên, phải là những người có tài năng). Đi đến tận cùng con đường nghệ thuật, họ sẽ có cơ hội tạo dựng câu chuyện của riêng mình.
Lê Thánh Thư