
Tổ Quốc ! Tổ Quốc !
Những tiếng gọi thất thanh , tả tơi
Trong buổi sáng Chủ Nhật Sài Gòn trĩu nắng
Anh không tìm thấy em trong giảng đường đại học
Công viên ướt sũng lá vàng và gió
Tình yêu bị cản ngăn thô bạo
Em rơi mù mịt hồn anh.
Gió vỡ vụn bay tím ngát nỗi tin vụng dại
Anh muốn quên đi những điều suốt đời không thể quên
Anh muốn quên đi những dịu dàng giả dối
Anh muốn quên đi quên đi nhưng vô vọng
Và bài thơ gẫy đôi rơi vào mùa Thu.
Nguyễn Quốc Thái
Gửi ý kiến của bạn