Tôi còn nhớ phòng mạch ấy, nhớ cây dương cầm đen để ngay nơi góc trong phòng mạch. Đăng Khánh nha sĩ lâu năm ở Houston. Đăng Khánh còn là người sinh hoạt về nghệ thuật, đặc biệt âm nhạc, rất say mê rất nghiêm túc .Tôi còn nhớ căn nhà nhiều phòng, màu trắng, năm xưa nào chúng tôi về, có anh Mai Thảo, Duy Trác, có Du Tử Lê, có Cao Đông Khánh …căn nhà của anh chị Đăng Khánh- Phương Hoa đầy tiếng nói cười bè bạn Nơi đó tôi cũng được gặp các ca sĩ nổi tiếng, cùng đi ăn khuya, như người bình thường, giản dị, khác với khi lên sân khấu…Nơi đó có những bức tranh tôi treo đưới ánh đèn ấm . Tôi hiểu vì sao ca khúc Đăng Khánh đẹp, bởi tâm hồn anh đã kết hợp cả thơ văn và hội họa:
Les tout- puissants accords de leur riche musique
Aux couleurs du couchant reflété par mes yeux
( Baudelaire – La vie antérieure )
Hải hà khúc nhạc triều âm vọng
Hòa sắc tà dương trong mắt ai
( Đặng Tiến dịch )
Anh đã có những buổi giới thiệu về thơ và họa ở một tầm hiểu biết sâu sắc. Nhìn dáng người anh là bóng dáng của người tài hoa, như tôi đã bắt gặp anh trong ca khúc Em ngủ trong một mùa đông, phổ thơ năm chữ của Du Tử Lê làm tôi xúc động. Xúc động trong nghệ thuật không phải dễ có : em ngủ trong một rừng cây mà lòng tôi rất đầy …Một âm điệu đẹp, khi nghe Trần Thu Hà, La Sương Sương, Ý Lan hát, đặc biệt Ý Lan, tôi đều thấy lòng mình chùng xuống- như một nostalgia. lâng lâng buồn. Tìm đọc lại bài thơ gốc của Du Tử Lê, em ngủ trong lòng tôi. chẳng bao giờ dậy nữa. Có thật vậy không.
Và mùa đông đang về, gió lạnh, tiếng phong linh lanh canh như hồi chuông…
Virginia, 30 Nov, 2012
Đinh Cường