Tranh Hồ Hữu Thủ
Quẳng cọ bao năm lại lượm về
Qua cơn ngu muội lẫn cơn mê
Ném mực màu bay vèo tung tẩy
Vẽ đời hồ dễ, lắm nhiêu khê!
Ta vẽ gian trần với bi ai!
Vẽ người cười nói thật khôi hài
Nước mắt chảy vào trong mặn chát
Nghĩ tay gác cọ, bụng van nài…
Ta vẽ thói đời rặt dối gian
Những phường tuồng ả, gã tham tàn
Hẹp hòi tiểu xảo bon chen nịnh
Vẽ ngoài, ta há nỗi trong thân!
Thôi, ta cặm cụi vẽ hồn mình
Chỉ ta thấu hiểu dạ Me sinh
Gió bào thân lạnh Ba ấp ủ
Vẽ ta thoát tục một sinh linh!
Ta vẽ trời cao lốc tố cào…
Gió nhào bão cuốn lật ngã đau
Bảng màu giá họa nhem cọ mực
Vẽ lành! Ta vẽ dữ được sao?!
Hoa Nguyen
Gửi ý kiến của bạn