Từ trái: Đinh Cường, Nguyễn Mạnh Hùng, Nguyễn Đức Liêm, Du Tử Lê, Nguyễn Tường Giang (Dec. 2012)
1.
trở lại Virginia lần này, không có T.
bạn tôi đợi nơi bàn ăn. dưới chùm đèn bạch lạp.
Đinh Cường kể tôi nghe chuyện không thể lái xe sau tai nạn và,
ảnh hưởng của những cơn buồn ngủ bất chợt.
Nguyễn Mạnh Hùng nói về bài tham luận Hoàng Sa / Trường Sa của anh
trong cuộc hội thảo diễn ra một tuần trước đó.
bài tham luận của bạn tôi khiến học giả Trung Quốc nổi khùng
bẵng quên phép lịch sự cũng như nguyên tắc ngoại giao,
cao giọng phản đối!!!
tôi kể bạn nghe đêm trước,
tôi có bữa ăn tối với vợ chồng Phó Ngọc Văn.
Văn mới trở lại Houston, sau nhiều ngày hành nghề bác sĩ ở thành phố khác.
Tasha cũng mới về từ Phi Châu.
(đem theo một cậu con nuôi cao nhòng muốn ở lại Mỹ.)
tôi nghĩ sau cú nhẩy (không dù) từ tầng lầu thứ sáu xuống đất.
không chết.
bạn tôi lo xa?
lỡ lại phải nhảy không… dù
thì cũng sẽ ở một không gian khác?
2.
trở lại Virginia lần này, không có T.
chúng tôi uống vang và chúc mừng nhau, sức khỏe.
đôi lúc, im lặng.
mỗi người đuổi theo hay, ẩn nấp trong căn hầm kỷ niệm.
bóng tối đã phủ kín khu rừng (vườn sau) của bạn tôi.
tôi không thể biết những pho tượng còn đó?
con suối khô còn đó?
hàng cổ thụ còn đó?
sương mù hay, mưa nhỏ giới hạn tầm nhìn vốn giới hạn của tôi.
nhưng tôi biết, nếu có T.,
T. cũng sẽ chẳng thể ghi vào ống kính,
nắng ong mật và, những ngọn phong đổi mầu.
mùa đông Virginia. buổi chiều
Vũ chở tôi từ phi trường về ngôi nhà ở cuối đường Wynford, Fairfax
nó triển lãm những rừng phong chập chùng… xương. trơ.
vài chiếc lá sót lại, treo hững hờ trên cành thấp,
nói với tôi mùa đông năm nay, Virginia, tới sớm.
3.
trở lại Virginia lần này, không có T.
không nhiều người!
Lê Văn. Nguyễn Văn Phán. Nguyễn Anh Văn…
đã bỏ Virginia.
chỉ tôi trở lại với hy vọng tìm thấy mình.
tôi muốn gặp lại tôi những năm tháng đầu thập niên 1990
khi T. còn kẹt giữa Saigon.
mùa đông. đêm trắng.
Lộc phải chở tôi đến trạm điện thoại công cộng.
thư và điện thoại là thực phẩm của T., thời điểm đó.
tôi cũng muốn gặp lại tôi, cũ:
1982.
một số bằng hữu tôi ở VOA và, World Bank
muốn tôi dùng thơ gõ cửa Virginia.
khi được mời phát biểu,
tôi nói, nếu Kim Chi có mặt,
xin nhận ở nơi tôi lời xin lỗi dẫu muộn.
hoặc ai đó quen biết Kim Chi,
làm ơn chuyển tới nàng:
hổ thẹn tôi bao nhiêu năm dấu kín.
không chủ động,
nhưng tôi hiểu tôi là nguyên nhân sâu xa đưa tới sự lỡ làng một đời thiếu nữ.
khi Kim Chi từ Pháp, quyết định bỏ gia đình qua Virginia
ở với người bác. Thành phố Rockville. cho dễ gặp nhau!!!
(chấm dứt những ngày trông thư. hồi hộp. nghẹn ngào điện thoại…)
tôi chỉ được Kim Chi thông báo ít ngày trước khi nàng lên đường.
giống như con chim quyết định bỏ tổ ấm
bay vào giông bão!
cuộc tình của chúng tôi bắt đầu khoảng giữa 1976.
lá thư đầu tiên.
kế tiếp.
và, những cú điện thoại từ Pháp…
hình ảnh Kim Chi, kính cận.
hốt hoảng, nằn nì muốn khóc
mỗi khi nhận được thư tôi mà, cặp kính cận của nàng
lại bị các em dấu mất…
tôi nhớ những lá thư hân hoan. sáng. nhòe hạnh phúc
viết từ “Thành Phố Đá Rơi”
(tên gọi khác tôi đặt cho Rockville trong tùy bút của mình.)
thưa thớt dần…
cho tới khi không còn một lá thư nào mang con dấu Rockville. Virginia
giống như Virginia (khi tôi trở lại không có T.)
mùa đông hái nốt những chiếc lá cuối cùng còn sót
trên những cây phong (nhiều cành đã gẫy!)
đó là thời gian tôi chọn cho mình sự im lặng.
hiểu theo nghĩa tôi không còn ở địa chỉ cũ (hoặc đã chết!)
cách gì khác hơn được?!?
như tôi đinh ninh Kim Chi không đọc được những điều tôi viết xuống.
nhưng hề gì
khi sống là chôn lần mình bằng ít, nhiều oan khuất.
.
tôi vẫn nghĩ mấy ai giữ được thăng bằng khi đặt chân lên sợi dây giăng giữa hai đầu sinh / tử!
cũng như tôi chấp chới giữa đời này!
4.
trở lại Virginia lần này, không có T.
không có Chử Bá Anh. Nguyễn Thanh Hoàng. Văn Phụng. Nhật Bằng. Ngọc Dũng. Giang Hữu Tuyên, Phan Nguyện…
họ đã tới một nơi chỉ riêng họ biết.
tôi hiểu, sống để làm chia ly
nhưng chắc gì chết sẽ cho ta đời khác!?!
5.
trở lại Virginia lần này, không có T.
buổi sáng ngồi với Nguyễn Thế Toàn ở Phở Xe Lửa.
khu Eden vẫn vậy.
những con hải âu liệng đôi cánh chĩu nặng bầu trời xám, trên bãi đậu xe
tìm thực phẩm.
chủ tiệm méo mặt
khi chủ phố gia tăng tiền thuê với tốc độ phi mã.
chúng tôi cố tình không nhắc tới những người vắng mặt!
Thịnh Mù, mới về Việt Nam.
Võ Thành Nhân, Nguyễn Văn Khanh tất bật trên những tuyến đường có khoảng cách nhiều tiếng đồng hồ.
họ thao tác nghiệp vụ truyền thông: chính trị thủ đô điên đảo chóng mặt.
Lê Thiệp “du hành” giữa những bảng hiệu phở 54 của chàng?
cánh nhà báo một thời có bàn riêng ở Xe Lửa
cũng tan tác về những nẻo đường nhếch nhác!
khi lệnh cấm hút thuốc lá ban hành,
và số lượng quảng cáo khốn đốn!
tôi cũng không nghĩ sẽ được gặp hai người mà tôi rất quý:
Trương Anh Thụy. Nguyễn Ngọc Bích
những người cuối cùng(?) muốn là chim đậu Cành Nam,
tổ hợp xuất bản miền Đông.
và, Nguyễn Hữu Trí, Như Hạnh, Phạm Trọng Lệ,
những người từng cho tôi nhiều niềm vui bất chợt.
tôi không nghĩ sẽ gặp lại Phạm Nhuận
tay chơi một thời Việt Nam
kéo dài nhiều năm Montreal. ngất ngưởng. hàng quán.
rôm rả bạn bè.
chói chang đèn khuya.
rượu xối xả
vẫn không khép nổi miệng nỗi buồn vong thân. thất lạc.
bây giờ Virginia đã cho bạn tôi cái tạp dề,
chỗ đứng ké né sau lưng bếp chính
trong một nhà hàng ở giữa DC.
tôi không thể hình dung bạn tôi, mỗi đáy khuya trở về ngôi nhà ở Maryland, trên chiếc xe xộc xệch
bạn tôi nghĩ gì? thấy gì?
đời mình? đời khác?
tôi không biết anh Bùi Cửu Viên (đôi khi có cả Hồng Thủy)
cuối tuần còn ghé phở Xe Lửa?
khi Đỗ Hùng đã bỏ Virginia về Houston dưỡng bệnh.
tôi cũng không nghĩ tôi sẽ được gặp lại Trương Vũ.
gần đây, bạn tôi bỏ viết để vẽ.
những bức tranh tâm cảm. đi ra từ nhiều thao thiết quá khứ
và những ngày xấp / ngửa quê người.
cũng vậy! thật thế! cũng vậy!
tôi không biết chị Hòa, người bạn đời một thời của Nguyễn Văn Phán,
khi giã từ cuộc sống,
có đem theo khấu súng ngắn? giấy hôn thú với bạn tôi?
những ngày ở Springfield với bạn,
mỗi lần chị về thăm
tôi lại bị ám ảnh hình ảnh chị ngồi xe Jeep (có cần câu)
ra Huế.
về tận Chợ Mai tìm J. (theo lời kể của T.)
với khẩu súng và, giấy hôn thú…
(tôi không rõ chị có biết tôi là đầu giây mối nhợ của cuộc tình giữa J. và Phán?)
chỉ nhớ, chị từng hỏi
phải tôi có ý định sẽ viết lại chuyện tình giữa bạn tôi và Tuyết?
tôi đáp “không”
vì thấy mình chưa đủ khả năng để viết về một cuộc tình nắng / mưa đó…)
ngồi với Toàn. sáng. trưa. chiều. tối.
giữa những khoảng lặng
tôi còn nhiều câu hỏi…
những câu hỏi Virginia từ chối trả lời!
nó chỉ cho tôi cái lạnh gần không độ. mưa phùn. và,
những con hải âu liệng đôi cánh chĩu nặng bầu trời xám, trên bãi đậu xe
tìm thực phẩm.
6.
trở lại Virginia lần này, không có T.
tôi cũng tìm thực phẩm cho mình.
Nhưng chỉ gặp nỗi buồn như những lưỡi dao bén ngót,
liếc qua, lại trên thịt-da-tâm-hồn tôi đang từng ngày cạn, máu.
.
sống là xâm thực chính mình (luôn chiếc bóng!)
7.
trở lại Virginia lần này, không có T.
buổi tối cuối cùng trước khi về lại Cali,
nơi bàn ăn. dưới chùm đèn bạch lạp
ngôi nhà cuối đường Wynford, Fairfax,
chúng tôi lại nâng ly chúc nhau, sức khỏe.
Nguyễn Đức Liêm kể những ngày đánh cá ở Alaska
nhưng việc chính là mang theo cần sa bán cho thủy thủ lênh đênh nhiều tháng trên biển
và, chất vấn Nguyễn Mạnh Hùng về những mối liên hệ rối rắm với phụ nữ của bạn tôi.
Đinh Cường tìm thấy tranh (cùng thơ) giữa hơi rượu? tiếng ồn?
Lê Vũ, “lưỡng quốc trượng phu” cười, vui cuộc đời gà trống nuôi con.
Nguyễn Tường Giang nói về được, mất và những ngộ nhận
chung quanh các nhân vật dòng họ Nguyễn-Tường.
tôi cúi xuống ly café sóng sánh bọt của mình,
thấy chuỗi hạt buồn / vui
quấn quanh cổ bằng hữu.
(thẻ nhận dạng để không lầm người này với kẻ khác?)
8.
trở lại Virginia lần sau không biết có T.?
như tôi không biết bạn tôi còn Xe Lửa?
hay chiếc phi thuyền thời gian sẽ chở Xe Lửa của bạn tôi tới một chân trời mới?
như nó đã và, sẽ chở bằng hữu, tôi,
(những người hơn một lần in dấu chân trên mặt đất này)
tới chân trời tan tác khác?!?
Du Tử Lê
(Calif. Dec. 17-2012)
Kinh Xáng Bốn Tổng (Núi Sập), ngày 07 tháng 03 năm 2013
Thưa thi sĩ Du Tử Lê,
Tui vốn là người nhà quê và làm ruộng, tâm hồn chất phác quê mùa nhưng hôm nay thử vô đọc qua bài thơ này của Ngài. Thú thiệt là đọc lời mở đầu và vài ba câu kế, tui chưa bắt trớn cho lắm; nhưng lần xuống, lần xuống, hơi thơ như một cuốn phim quay thật chậm, thật chậm..., như một nỗi niềm tràn ra, tràn ra từ trái tim thơ dạt dào tình cảm, thiết tha... biết bao!
Cảm ơn thi sĩ.
Trân trọng,
Hai Trầu
Không thấy nhắc đến tên Đào Trường Phúc.