mấy lần về thăm quê nhà chỉ biết ra ngồi quán cóc
nhìn ngả ba đời ngợp dáng vóc thành đô
nâng ly bia nốc cạn chiều bụi bặm
hồn nhớ vai nào tăm cá bóng chim
mấy lần về thăm, chỉ biết ra ngồi quán cóc
nhìn ngả ba đời rợp mưa gió thành đô
co cụm uống hết đám bọt sầu nghi vấn
Nhân dáng nguyệt cầm. Bằn bặt nơi mô.
lần về thăm, chỉ biết ngồi chong ngóc đâu đó
phơi nỗi buồn [mà tôi đã tựa lưng lâu!]
như da diết tựa lưng vào nỗi nhớ
rưng rưng khoanh trái ngực nát, nhàu
mỗi lần về, lại đâu đó chong ngóc cây cầu
khoe dăm vài [một khánh tận của tình yêu?!]
đã gẫy, sập, rụng, rời qua bao dông bão
chẳng liền nhịp nối cho hạnh ngộ ban đầu
chừ, bên ni vẫn mặc trầm bên nớ
cũng tựa lưng chong ngóc một xa xăm
duyên nợ nào lỡ chôn vùi vào lăng tẩm
sao bia mộ lại nghi ngút hương trầm
bao lâu rồi em vẫn khăn trùm mặt
để thấm, chặm mưa mắt hay giấu giếm hoa môi [?!]
trời chả biết, và tôi cũng chả biết
chỉ thấy vai người run. Theo dằn, xốc của đời.
NNguong