chiêm bao người tóc thả
ngậm ngang môi tình đầu
mắt xa nghìn núi lạ
e hồn ta hang sâu
bao năm trời gió hú
mối sầu hoài vi vu
ôi áo người hiu hắt
bay vàng nửa đời ta
bay vàng nửa đời ta
trưa hong buồn sân nắng
hồn hong tình cõi xa
(tình mong manh nắng mỏng
như bóng hình thoáng qua)
nên làm sao em hiểu
khi một trời mưa sa
khi một trời mưa sa
em ngồi nghe nước chảy
có thương một đời mây
ta về trên lối cũ
hồn ở lại sân bay
cuối trời hư hao đó
ta thương ta từng ngày
ta thương ta từng ngày
ôi áo vàng hiu hắt
ngập ngừng...đôi bàn tay
đời không dung chí cả
người có dung tình ta(?)
một tim già đá tảng
lưng gù hai vai đau
lòng sầu chia mấy ngả
ai chia xẻ đời ta
ai chia xẻ đời ta
thôi người thơ dại quá
làm sao ta dám mong
tay mười lăm mười sáu
đưa ta về thiên đàng
ngực hai mươi hai mốt
ủ đời ta long đong