February 8, 2012
Trang Ng. (08-2012)
dẫu biết rằng khối u trên ngực không thể có giải pháp nào khác ngoài việc phải cắt bỏ; dẫu biết trước để mình vững tâm đón nhận… vậy mà khi nghe bác sĩ chính thức quyết định phẫu thuật cắt hết một bên ngực thì tôi vẫn có cảm giác là ko-chịu-nổi. bác sĩ nói là “đoạn nhũ”, bác sĩ nói điều đó với một tone giọng bình thường, vô cảm… cứ như thể là phụ nữ có ngực và phụ nữ bị cắt 1 bên ngực thì chẳng có gì là khác biệt. trên đường về, nhiều lần nước mắt chực trào nhưng tôi không cho phép mình khóc. nếu khóc – người ta sẽ thương hại mình. là bệnh tật thôi mà, đâu có ai muốn…
tôi trở thành người phụ nữ không chồng, không con, không ngực… nếu may mắn, tôi có đứa con của riêng mình thì bé-con ấy sẽ ko bao giờ được thấy bầu ngực của Mẹ nó, sẽ không bao giờ có cảm giác lần tìm bầu vú Mẹ trong tuổi thơ của nó, sẽ không bao giờ được uống những giọt sữa non đầu tiên hay bất cứ giọt sữa Mẹ nào cả… bởi vì Mẹ nó là một người phụ nữ khiếm khuyết. tôi thấy mình thương sao một đứa bé chưa ra đời mà đã được dành sẵn phần mất mát.
tôi hình dung ra cảm nhận của Mẹ và các chị em mình khi họ nghe tin tôi sẽ phải phẫu thuật cắt ngực. rồi biết đâu họ sẽ lo xa rồi nghĩ quẩn rằng tôi mắc bệnh ung thư vú gì nữa.
tôi chưa muốn về nhà, chưa phải lúc. chẳng biết làm gì khác, tôi ghé tiệm anh Tuấn ở Huỳnh Văn Bánh để cắt tóc ngắn lên.
tôi về nhà với mái tóc ngắn mới cắt, mặt cười hớn hở và… (dĩ nhiên) báo tin mình sẽ phẫu thuật cắt ngực. tôi huyên thuyên: nào là phải cắt tóc ngắn vì sẽ phải nằm ở ung bướu cả tuần mà trong đó rất dơ, nào là các bác sĩ khuyên phải cắt tóc… tôi nói rất nhiều để mọi người không nhận ra nỗi buồn của một đứa con gái, của một người em gái và của một người chị gái chuẩn bị đón nhận một đời sống của một người phụ nữ (khác).
tóc ngắn. buồn không ngắn!