Ai đem trăng ta đi Giờ chỉ còn chiếc bóng Trăng ngày cũ soi trên bờ biển rộng Có buồn hiu như ngóng đợi ngày về
Trả lại cho ta, trả hết ! Chẳng nợ gì nhau, chẳng nợ gì Ai có thể trả ta ngày dấu cũ Những mơ màng dài tận đến thiên thu
Hãy mang ta đi, đổi lại Bằng giá nào cũng đổi lại cho ta ! Gom góp hết những trời yêu thương
nhớ Đổi thành đêm thức trắng dưới trăng tà
Hãy đem hồn ta bán đỡ Có ai mua bằng giá một con tim Mà kẻ bán, người mua đều có lỗi Lỗi đã yêu nên đời thống khổ nhiều
Hãy đem ta đi, liệm xuống Chôn ta cùng những ảo ảnh xa xôi Trăng xô ngã, trời nghiêng đừng đỡ dậy Để ta cùng gió ngủ mãi trên đồi... Thiên Giang Tháng 4/2013
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Hay ước nguyện cuối cùng trước khi nhắm mắt, không chỉ của giới trẻ mà, của rất nhiều văn nghệ sĩ thời đó là, một lần được đứng dưới những ngọn đèn vàng của ga Lyon!
ông được trao huy chương vàng cuộc triển lãm hội họa, do cơ quan Giáo Dục, Khoa Học và Văn Hóa UNESCO, thuộc tổ chức Liên Hiệp Quốc tổ chức tại Roma năm 1967.
Tôi vẫn nghĩ, cái giá mà một người nổi tiếng phải trả, chính là những tin đồn, những dư luận xấu/ tốt thêu dệt bên cạnh hào quang của người ấy. Nhất là với các nghệ sĩ ở lãnh vực âm nhạc và trình diễn.
Du Tử Lê là Thi Sĩ Một Đời. Thi Sĩ Viết Hoa, tôi viết và biết về thi sĩ như thế. Ông không chỉ làm thơ. Ông sống với thơ. Sống bằng thơ. Thơ với ông là một.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.