có thể bạn không biết, buổi sáng rỗi hơi, chẳng biết
làm gì! nó móc tim ra chơi. mặc cho kỷ niệm vầy vọc hai
tâm thất. nó hỏi tôi có vui? tôi nghĩ tốt nhất: im lặng. dù những con cockatiel hối
thúc tôi nói đi. nói đi. nói đi!?! tháng sáu đỉnh cao? tháng sáu vực sâu? tháng sáu đỏ bầm vết nứt chia
ly? tháng sáu tọng đầy bụng sỏi,
đá, rác rến (luôn cả thịt nhúng và, tử thần)… rồi hả hê thẩy tôi vào bệnh
viện.
có thể bạn không biết, buổi trưa rỗi hơi, chẳng biết
làm gì! nó móc tim ra chơi khiến cây lý góc vườn xanh
mặt,
nhắm mắt!
nó hỏi tôi có vui? tôi nghĩ tốt nhất: im lặng. dù bức tượng cuối sân nhắc nhở tôi nói đi. nói đi. nói đi!?! khi nắng / mưa đời xé tơi, rồi xào / nấu tôi, với bột ngọt tỵ hiềm / nhỏ nhen / phỉ báng / chụp mũ… tôi ăn, nuốt chính tôi, (cùng nỗi buồn T. nhiều tuần qua). tôi nghe thịt / da mình rách. toác!
có thể bạn không biết, buổi chiều rỗi hơi, chẳng biết làm gì! nó móc tim ra chơi. rồi cãi nhau điên cuồng với mấy con chó nó hỏi tôi có vui? tôi nghĩ tốt nhất: im lặng. dù bức tranh bị những tảng mầu sượng trân đóng đinh trên khung vải, sặc-sỡ-nhắc-nhở tôi nói đi. nói đi. nói đi!?! khi hận thù tăng tốc!!! và, vòng phấn chia cách như dao, tự mình vạch lấy!
có thể bạn không biết, đêm rỗi hơi, chẳng biết làm gì! nó móc tim ra chơi. rồi xẻ dọc ngậm ngùi, làm đường cho thời gian đuổi / xô nhau miết. miết. nó hỏi tôi có vui? tôi nói, già rồi! trái tim chỉ cho tôi dấu hỏi!.! Du Tử Lê (Garden Grove, June 2013)
tôi muốn giấu một điều… ai cũng biết:/ ta yêu nhau từ thuở nắng chưa về./ trăng chưa nhú và, trần gian rất lạnh./ những chân trời chưa biết dắt nhau, đi.
"hôm nay, tôi biết không một ai muốn sang đoạt / hoặc cướp trắng nỗi buồn tôi./ khi tuổi già, bệnh hoạn /dàn hàng ngang, / đợi tôi trước cửa./ khi một chân đã vào sâu nghĩa trang.
viết cho 49 ngày của Bố. 11/24/2019. Nhưng Bố ơi, con vẫn phải ở lại, Bố với em hãy bình an với đời sống mới./ Vì sớm muộn gì, chúng ta cũng sẽ có ngày hạnh ngộ.
sợi dây vải nơi chiếc váy xẻ sâu trước/ sau của em/ (fashion mới)/ cột tôi lại./ cũng chính nó treo tôi lên/ ngang những ngọn đèn đường./ thiêu thân không lựa chọn...
Vì Roll ơi, Ông Ngoại sẽ quay về,/ Ông Ngoại sẽ nghe, khi con gọi/ Sẽ đau, khi Roll khóc,/ Sẽ hạnh phúc chan hòa, khi Roll nở nụ cười./ Và Roll ơi, đây là lời nói thật.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Bài thơ đầu tiên (?) của Tô Thùy Yên được giới thiệu trên Sáng Tạo, gây tiếng vang lớn và, dư âm của nó, kéo dài nhiều năm sau, là “Cánh đồng con ngựa chuyến tàu” viết tháng 4 năm 1956.
Hay ước nguyện cuối cùng trước khi nhắm mắt, không chỉ của giới trẻ mà, của rất nhiều văn nghệ sĩ thời đó là, một lần được đứng dưới những ngọn đèn vàng của ga Lyon!
ông được trao huy chương vàng cuộc triển lãm hội họa, do cơ quan Giáo Dục, Khoa Học và Văn Hóa UNESCO, thuộc tổ chức Liên Hiệp Quốc tổ chức tại Roma năm 1967.
Du Tử Lê là Thi Sĩ Một Đời. Thi Sĩ Viết Hoa, tôi viết và biết về thi sĩ như thế. Ông không chỉ làm thơ. Ông sống với thơ. Sống bằng thơ. Thơ với ông là một.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.