Nhìn căn nhà ở trên đồi Tưởng như người dưới nhớ người trên cao Chị ơi, sao quá cheo leo Hay là ngọn gió quất vào cành nghiêng Thuở xưa đây đó đôi miền Bởi chưng Nam Bắc một niềm chia đôi Nôi tình vẫn chỉ một thôi Chở che phận bạc thương đời ngược xuôi
Nhìn lên nhà ở trên đồi Nắng xuyên qua lá nắng phơi hàng rào Em chưa hiểu ý hôm nào Nghe lời rao giảng chói vào riêng chung Em chưa hiểu lá diêu bông Không trung cao chiếu kỳ công là gì? Ai trên ai dưới nhớ vì Nỗi niềm tuổi mới thơm lời mắt môi
Thuở xưa người ở trên đồi Một là duyên lỡ đổi đời ra riêng Hay chưa kịp ngắm đàn chim Bay qua ruộng lúa tang tình hồn nhiên Nhìn lên một mái cong lên Tưởng rằng người dưới hướng miền đồi cao Đồi cao tròn trắng mây chiều Xôn xao bờ cỏ lối vào trước sân
Chị ơi, đừng mỏi bước chân Bỏ lơi tầm mắt rớt nhầm nhịp tim Ta lên đổi gió miền trên Cao hơn một chút đời thêm nụ cười Bên kia đường Cái có người Trông sang hàng đá hết lời ngợi khen Ơ ôi... "Nhà ở đồi / trên !"
Nhất Chi Vũ (mừng người đã trở lại và, tiếc người toan tính sẽ ra đi !... )
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-260-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Khi gặp Bùi Xuân Phái, thấy nhau, chúng tôi cùng bùi ngùi. Chúng tôi không nói được với nhau một lời nào!.! chỉ nhìn nhau. Mặc cho những giọt mắt già nua, hiếm hoi, lặng lẽ chảy…
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.