chiêm bao mở cửa cho gió lạnh dắt tay tôi ra khỏi nó và,
bệnh viện, trắng.
hành lang, trắng.
rừng bạch đàn, trắng.
ung thư, trắng.
ngực trái, ngực phải, trắng.
chiếc bóng, trắng,
người con gái dưới chân giường,
đăm đăm nhìn tôi, không cười!?!
bàn tay, trắng
(đưa ra. rụt lại…)
tựa đánh đai, be bờ cho khoảng cách trắng?
chiêm bao mở cửa cho gió lạnh dắt tay tôi ra khỏi nó và,
cuộc rượt đuổi (mà, tôi là người bỏ chạy), đen.
hổn hển, đen.
tiếng còi hụ, đen.
nghĩa trang, đen,
mẹ tôi đưa võng trên đám bia mộ dựng đứng, đen.
chiếc bóng, đen,
người con gái dưới chân giường,
đăm đăm nhìn tôi. không cười!?!
giọt lệ, đen tựa đánh đai,
be bờ cho chiếc bóng?
chiêm bao mở cửa cho gió lạnh dắt tay tôi ra khỏi nó và,
mưa, xám.
quan tài, xám.
tôi nằm nghiêng, chen chúc thi hài, xám.
bạn tôi, xám.
già, trẻ, xám.
chuông, mõ cầu siêu, xám.
ngôi nhà lưu niệm, xám.
những bức tranh bước xuống từ bốn vách tường (nâu)
tự trầm trong hồ nước, xám.
con cocaine mù gửi vào đêm tiếng kêu, xám.
chiếc bóng người con gái dưới chân giường,
đăm đăm nhìn tôi, không cười!?!
tuyệt vọng, xám, tựa đánh đai,
be bờ cho cách biệt mơ hồ sống / chết?
chiêm bao mở cửa cho gió lạnh dắt tay tôi ra khỏi nó và,
mùng Một Tết.
chiếc xe tang từ nhà xác bệnh viện Grall
ngang qua ngôi nhà, cũ
bến Chương Dương.
quán Biên Thùy.
bờ sông (đã quá lâu không còn ấm cát).
khu ngân hàng, ghế đá.
con đường Yersin.
ngã tư Trần Hưng Đạo / Nguyễn Thái Học.
chiếc xe tang mùng Một Tết,
đã bé mọn, khép nép!!!!
lại càng bé mọn, khép nép hơn.
khi dăm ba khuôn mặt theo sau,
ngơ ngác, thất thần…
không dám khóc!
(sợ nước mắt có thể làm hoen ố niềm vui và, hy vọng phố phường, mồng Một Tết).
chuyến xe về lò thiêu Gò Vấp,
xuống…hàng. ghi tên. chờ tới lượt…
chiếc bóng người con gái dưới chân giường,
đăm đăm nhìn tôi, không cười!?!
(tựa nụ cười là sở hữu xa xỉ của kẻ khác!)
tôi hỏi:
“phải Huyền Châu?”
chiếc bóng thở dài.
lắc đầu.
quay lưng.
gió lạnh nắm tay,
dúi tôi ngã xấp trở lại chiêm bao
cùng những gì, chỉ riêng mình nó có!
Du Tử Lê
(July 2013)