Nhà văn Trần Hoàng Trúc
GỐI CHIẾC
Nàng luôn đem sự tài giỏi, thành đạt của chồng người so sánh với anh.
Những đêm trăn trở, nàng kém vui thấy anh ngáy đều đều. Không ít lần nàng chì chiết sự vô tâm, kém cỏi của anh.
Quá áp lực, anh làm việc như điên. Rồi đột quỵ trong đêm vì kiệt sức.
Anh để lại ngôi nhà hoang lạnh, một chiếc gối vắng hơi người, và những tiếng nấc thăm thẳm trong đêm.
ÂN NHÂN
Bố vỡ nợ đi tù, nhà cửa bị phát mãi, mẹ và chị em nàng phải sống trong khu ổ chuột.
Duyên may, một đại gia góa vợ tình cờ gặp nàng rồi giúp đỡ cả nhà. Để trả ơn, mẹ ép nàng theo đại gia đó.
Một đêm, nàng đến tìm ông, trút bỏ áo quần, xin ông hãy lấy đi cái quý nhất và đừng ép nàng làm vợ.
Người đàn ông dịu dàng mặc lại y phục cho nàng, lau khô giọt lệ nóng hổi rồi đẩy nàng ra cửa:
Ta chỉ cần trái tim em, chứ thân xác ta lấy làm gì, hãy về đi và đừng đến nữa!
CÂY BÀNG
Đêm mùa đông se lạnh, cây bàng giữa sân trường bồi hồi nhận ra đã nhiều ngày không thấy thằng bé ngoan hiền vẫn thường ngồi học dưới gốc cây.
Nhớ lại những gì diễn ra hôm trước khi thằng bé bị nhóm bạn vây quanh bắt nạt, dồn ép dưới chân mình, cây bàng bứt rứt. Một chiếc lá heo héo lìa cành. Chao liệng trong không trung.
Rồi thằng bé trở lại, ngồi dưới cây một lần cuối trước khi nghỉ học. Cây bàng thả những chiếc lá mềm mại xoa dịu vuốt ve.
Qua hôm sau, chẳng hiểu sao trên khắp tán cây, lá bỗng rực một màu đỏ ối.
MƠ CÕI AN LÀNH
Nằm trong bát, sâu mẹ dặn các con:
Lát nữa con người sẽ bắt chúng ta thả lên những bó rau của họ.
Ôi thích quá! – Lũ sâu con phấn khích.
Ồ không! Các con hãy nhớ, dù đói cũng không được ăn, đợi khi bị vứt vào thùng rác, ta sẽ kiếm ăn ở đó.
Mọi việc diễn ra đúng như lời sâu mẹ.
Song một chú sâu con háu đói đã không thể chờ lâu. Nó đánh liều xơi một miếng .
Ngay sau đó, nó hoa mắt, choáng váng , quằn quại.
Trước khi về trời, nó mơ thấy những luống rau mơn mởn, ngọt lành mẹ vẫn thường kể.
CỦA & NGƯỜI
Một tỷ phú độc thân vừa qua đời. Rất đông người chen trước cửa nhà ông chứng kiến hàng loạt két sắt được niêm phong.
Người ta đồn sinh thời ông keo kiệt. Ngoài thú vui tích trữ thật nhiều vàng để mỗi ngày đếm đi đếm lại, ông chẳng quan tâm gì hơn.
Ông mất không để lại di chúc làm thổi bùng lòng tham của những người bà con xa. Trước khi tòa phân xử, những chiếc két sắt được ngân hàng mang đi trong tiếng xuýt xoa huyên náo của bao người.
Vài ngày sau cũng tại nhà ông, một chiếc quan tài gỗ được lặng lẽ mang đi, lầm lũi về với đất.
Gửi ý kiến của bạn