Thời tiết nhân duyên
dưới chân phật đá cỏ cúi lạy
con dế đụt mưa mái hiên chùa
lắng tiếng khánh ngân trên cánh mỏng
lạc vào nhịp mõ buổi chiều khua
con sâu trằn trọc khuya thức giấc
bò tuốt lên cao tắm trăng rằm
săm soi giấc mộng vừa mới hái
rụng chiếc lá vàng vướng gót chân
giật mình con nai ngước đầu ngóng
mắt thu chìm thấu đáy suối trong
dòng nước lên dây hòa tấu khúc
điệu trầm sỏi đá vết rêu phong
bình minh mở mắt bầy chim én
cánh nắng bay rộn nóc giáo đường
phố biển ngập sóng người lễ hội
xuyên thế kỷ dài vẳng tiếng chuông
hỏi đám mây đen choàng buổi sáng
bao giờ mùa vứt áo phong ba?
để bầy kiến lửa ra phơi nắng
mặt trời đỏ mắt, đất đỏ da
rát đôi cánh bướm ham khoe sắc
vội luồng e ấp dưới vòng hoa
bóng trưa rực rỡ soi trăm nhánh
rõ từng kẽ hở cõi lòng ta
bốn mùa vẫn ở ngoài trời đất
tâm trong đâu dính dán tứ chi
chờ khi thời tiết nhân duyên đến
thảy đều một tánh chẳng khác gì
Trần Thụ Ân
San Juan Capistrano, Swallow Festival 2012
(hiệu đính 7/2013)
nắng còn hồng từng giọt ướp trong tim
mở mắt dậy: bầu trời hình chữ nhật
vài cọng mây treo lủng lẳng bên song
con chim nào chọc tức hót ngoài sân
tiếng lanh lảnh chẳng nể nang hàng xóm
nướng một lát cho chín vàng con mộng
thêm chút nhàn nên nhẹ hẫng tay chân
bước yểu điệu xuống vườn chơi với lá
gió thổi mời nhờ hơi cỏ đưa tin
con sâu xoắn mấy vòng quay lính quýnh
bởi em thơm mùi ngái ngủ bình minh
buổi sáng thức, nói cười trên đá sỏi
rổn rảng nhờ mặt đất quá ham vui
em bật hát mớ ý thơ vừa tới
rồi tình cờ nào đó thoáng qua thôi
trời vẫn thắm một bầu xanh của tuổi
nắng còn hồng từng giọt ướp trong tim
em ở đâu mà trời nắng đi tìm
trưa đứng đợi biết bao lần lóng ngóng
chưa lóng lánh chiều đã nghiêng thành bóng
nhỏ khúc buồn rũ rượi tiếng ai ngâm
lỡ lầm nghe lòng thổn thức nẩy mầm
em choáng váng vẫy tay thời thơ dại
đêm mở cửa thế cho ngày uể oải
thả trăng vào thắp sáng nóc nhà sao
gọi thiên nhiên về trò chuyện lao xao
“Ru em giấc thật nồng! Nhe đời sống”
Trần Thụ Ân
(hiệu đính 7/2013)
Gửi ý kiến của bạn