Bức tranh tôi thích
Tôi nhìn mỗi ngày
Mầu xanh của khung trời xa xưa ấy
Tràn ra. Mỗi sáng
Thơm gió một thành phố cổ
Anh đã hẹn em. Chúng ta đang gõ những bước chân rất thực. Trên hư ảo mầu tranh
Những ngọn núi nhọn cắt lên
Sắc. Gọn. Nơi bầu xanh mềm mại. Đang trôi qua những đám mây
Chiếc khăn lụa gió
Thổi từ một ngày rất xa
Mầu tranh lung linh xanh lá cây
Mọc non cành ban mai
Vẫy gọi chúng ta, mỗi ngày
Tôi nghe tiếng cọ phết sáng trên nóc giáo đường
Âm thanh tiếng chuông
Trượt dài trong nắng
Tiếng chuông reo
Mầu mắt ngây thơ. Em. Áo dài trắng, đi trên con đường mùa xuân. Chập chùng cánh bướm. Âm vang một bài hát cũ. Em sẽ hát tặng anh
Một ngày nắng. Như tranh
Có những con đường, những mái nhà ngói đỏ
Những vòm lá xanh
Mơ hồ tiếng gió thổi trong tranh cũng là tiếng gió động vườn tôi mỗi sớm
Vườn im dưới vòm hoa
Chiếc ban công nhìn xuống
Căn phòng hướng đông đầy nắng, hơi ấm của người vừa ngồi bên khung cửa mở
Ô cửa sổ thời gian hư ảo. Chờ ai.
Tràn vào hương cao nguyên xưa
Đóa quỳ thao thức nở
Có tiếng mưa đêm
Những hạt mưa thơm lời thầm thì
Rụng màu sứ trắng
Đêm mưa. Như mơ
Tranh lung linh hạt lệ
Ngôi nhà mờ sương
Ngôi nhà hình như. Tôi đã ở
Tràn đồng hoa tím
Có lời thơ ru mỗi đêm
Đưa ánh trăng vào giấc ngủ
Bức tranh thơm ký ức của giấc mơ
Bức tranh hư huyễn một ngày mai…
Nguyễn thị Khánh Minh
Gửi ý kiến của bạn