dường tôi không có được một tiễn / đưa nào nơi sân ga
hình ảnh quen thuộc / một thuở / thi-ca chúng ta.
bây giờ thời đại computer và, vận tốc.
nhưng phi trường vẫn có những quay đi (rất vội)
và ngoái nhìn (chốc chốc)
khiến những con mắt camera phải xin đừng khóc.
kẻ đi / người về
nối lòng nhau bằng hạt lệ không rơi.
bây giờ thời đại computer và, vận tốc.
nhưng phi trường vẫn thế.
(tôi tin / cuối cùng / con người rồi vẫn thế
nước mắt hay nụ cười
cũng chỉ là hai mặt của một đồng xu đời này, ngắn ngủi!)
đôi lần tôi trở lại sân bay
dẫm lên bước chân em bỏ lại
những bước chân đã đành không thể nhớ lại nó
nhưng riêng em,
cũng chẳng nhớ chính mình.
tựa năm / tháng mất tăm, ngoài niên lịch.
(để nụ cười rôm rả, lấp lánh đường đi khác?)
bây giờ thời đại computer và, vận tốc.
nhưng phi trường vẫn thế.
đôi lần tôi trở lại sân bay
đúng lộ trình ngày nào em đã bước
dù chẳng còn ai quay đi (rất vội)
cũng chẳng ai ngoái nhìn (chốc chốc)
những con mắt camera còn đó
(có phần nhiều hơn)
nhưng đâu còn ai cho chúng cơ hội van xin đừng khóc.
lưỡi dao dĩ vãng đã lắt bỏ
trái tim / tình yêu người đi và kẻ ở.
chỉ còn dăm sợi tóc bạc, tơi
rơi xuống tôi. thời bảy mươi tuổi.
.
(tôi tin / cuối cùng / con người rồi vẫn thế
hạnh phúc hay khổ đau
chỉ là mặt khác một cách nói.
.
như khuya qua
có chiếc lá khi rơi
vô tình(?) chạm vào cửa sổ phòng tôi
nói… điều chỉ nó hiểu.
Du Tử Lê
(Garden Grove, Aug. 12-2013)
Gửi ý kiến của bạn