kỳ hóa trị thứ 2. tuần thứ 2.
khi từng mảng da tay, da chân bắt đầu tróc ra do phản ứng phụ của thuốc thì tóc tôi cũng bắt đầu rụng ngày càng nhiều hơn. ngay chỗ tôi nằm, mỗi bước tôi lê nạng đi, những chỗ tôi ngồi… tóc rơi đã đời. mỗi khi vuốt, tóc theo kẽ tay rụng xuống như chưa từng gắn bó với da đầu. lúc tắm gội, tóc bứng ra từng búi dày cộm. Bố phải vào gom hết tóc để tránh tóc rơi vào ống thoát nước gây tắt nghẽn.
mỗi buổi sáng thức dậy, Bố đi gom tóc ở trên gối và mền của tôi bỏ vào một cái bọc, gom được nhiều nhiều thì đem góp cho wig bank của NCC. nếu tôi cần, họ sẽ cho tôi một bộ tóc giả. để duy trì thân nhiệt ổn định cho tôi trong thời gian vào thuốc, Bố không thay đổi nhiệt độ trong phòng. nên khi cái đầu trọc đi, cảm giác lạnh trên chót đầu xâm lấn triền miên. tôi quấn khăn, đội nón, trùm mền… đủ kiểu để xoay xở.
dự cảm về sự thay đổi của cuộc đời trong tôi có một mối liên hệ rất rõ nét với tóc.
ý nghĩ mất mát bắt đầu khi tôi cắt tóc ngắn lên để chuẩn bị phẫu thuật ở ung bướu sài-gòn. cảm nhận về một cái gì đó rất gần gũi và quý giá cũng không còn. muốn lắm cũng không giữ được. cần lắm cũng không giữ được. tinh thần tôi sa sút, không lúc nào thấy vui vẻ và an nhiên.
giờ đây, tóc không mất vì ngắn đi mà nó mất một cách… tận tuyệt. đứt lìa vĩnh viễn. nỗi khổ tâm dày vò dai dẳng khi ngày qua ngày, tôi rớt nước mắt gom nhặt từng nhúm tóc cứ rơi rụng tơi bời.
chỉ sau chừng 1 tháng, tóc tôi chỉ còn một một nhúm ở phía gáy. ai cũng bảo tôi (với nhúm tóc dưới gáy) vốn đã giống Bố lại càng giống hơn. khi tóc rụng miết chỉ còn vài cọng thì tôi bị nhức chân tóc ở ngay những phần tóc ít ỏi còn lại, nhạy cảm trên da thịt và cả trong ý nghĩ về mọi sự việc.
tóc rụng. cảm giác bất lực trong mất mát xâm chiếm tôi mãnh liệt. những sợi tóc trên da thịt của mình, gắn bó với mình hơn 30 năm trời. chúng có muốn xa tôi không? xa tôi chúng có buồn không? tôi buồn. bởi xa tôi chúng chẳng thuộc về nơi nào cả, chẳng có nơi nào để thuộc về. chúng lạnh lẽo, hoang hoải và cô đơn biết mấy trong khi tôi không thể giữ. không thể làm gì cả. không thể. không thể. và, không thể. trong ý nghĩ, tôi đau hơn bởi sợi tóc sao mà hồn nhiên quá, chúng không như con người có thể toan tính chốn thuộc về.
hằng đêm, trên gối nằm, tôi vẫn còn nghe hương tóc bảng lảng trong giấc ngủ. chúng có mùi lá dứa của dầu gội L’Occitane, chúng có mùi xả của mấy cái spa tôi hay lui tới, chúng có mùi cháy của ụ rơm giữa đồng, chúng có mùi của những năm tháng cuộc đời tôi đã qua…
xa hoa. cuồng dại. nồng nàn. và, nhung nhớ!