tấm postcard của Ngân tự nhiên lại thôi thúc tôi viết thêm một chương nữa cho quyển “những dòng sông không ra biển mất hồn”.
Hình Nguyễn Đức Cung
đó sẽ là một chương về thành-phố-tuổi-trẻ của tôi, một chương về nơi chốn tôi để lại nhiều thứ nhất, nơi chốn tôi mang đi nhiều thứ nhất, và cũng là nơi chốn tôi chưa một lần có ý định quay về trong suốt hơn 10 năm qua.
tại sao?
chẳng ai muốn quay về nơi mà mình biết chắc khi đối diện cả hai đều trở thành xa lạ.
tôi quyết định phải viết (thêm) bởi vì đó là nơi bắt đầu của tất cả. như vậy, tôi cũng đã chấp nhận rằng: thành-phố-tuổi-trẻ của tôi đã tan biến đi trong không gian như một con tàu sputnik mà không cần đòi hỏi một kết-thúc chiếu lệ của cuộc đời.
từ khi nhá-nhem về quyển sách cách nay mấy tuần, nhiều người hỏi tôi “những dòng sông…” là thơ, là tùy bút, hay là… tạp văn?! nó không là gì cả. càng không phải là hồi-ký vì tôi chẳng còn khả năng nhớ nhiều những chuyện đã qua. tôi cũng chẳng phải là nhân-vật có danh, có tiếng, có cái gì lớn lao gì để mà làm thành giá trị một hồi-ký.
đơn giản, “những dòng sông…” là quyển sách duy-nhất của cuộc đời tôi.
tôi chăm chút nó trong suốt nhiều năm trời. viết đi viết lại. chỉnh tới chỉnh lui. cắt xén đến mức tinh giản nhất. cân nhắc đủ mọi hình thức xuất bản. lược đọc nội dung rất nhiều lần. lần nào tôi cũng tự hỏi: mình viết như vậy có chủ quan quá không? nói ra điều này có tổn-thương người khác hay không? và, câu chuyện có đủ nội lực xuôi dòng, chảy ngược vào lòng người cầm trên tay quyển sách của tôi.
“những dòng sông…” là quyển sách duy-nhất của cuộc đời tôi. nhưng, nó lại là quyển sách tôi không viết cho mình, vì mình và riêng của mình. đó là lý do tôi thận-trọng.
Tâm nhắn tin hỏi sách ra chưa để mua ủng hộ. Hải Hà cứ đòi phải bỏ tiền mua sách chứ không nhận sách tặng. Thư, Tố Đào và Sang đều nói muốn làm bìa sách cho tôi. Nga và Trà đã háo hức lên kế hoạch cho “những dòng sông…” được lây lan mọi xó xỉnh. rất nhiều người muốn…
không có gì phải vội vã khi nó là quyển sách duy-nhất của cuộc đời. và, tuyệt nhiên không cần phải vội vã khi chẳng có dòng sông nào (có thể) cưỡng nổi một đại dương.