Hình dutule.com
buổi sáng rón rén vén màn vô cửa sổ
nhả mấy sợi tơ mềm cuộn mất giấc mơ hoa
từ chốn xa xôi nào, trở lại, mở mắt ra
đâu thấy được, một khoảng đời xưa đã khép
buổi sáng vẫn làm duyên trên khuôn mặt đẹp
thay áo vàng kim tuyến cho lùm cây
bắt tay chào trò chuyện với đám mây
đâu nhớ được, những ngón tay ngà từng thấm ướt
buổi sáng chỉ bầy chim non tập hót
khúc bình minh vừa trỗi dậy cuối chân trời
rủ rê nhau bay về hướng đó rong chơi
đâu biết được, sẽ không bao giờ tới đích
buổi sáng cùng mặt biển chơi đùa thỏa thích
trên những lọn sóng dài mà sự sống quá mong manh
đâm xuống nước sâu mấy mũi kiếm nhọn và nhanh
đâu hiểu được, cớ gì, đàn cá xôn xao trốn mất
buổi sáng ôm vào lòng nửa vòng trái đất
một nửa vòng kia trả lại cho đêm
gửi núi sông xa giấc ngủ êm đềm
đâu giữ được, mộng đẹp rồi cũng bỏ
buổi sáng chậm rãi bước đều về giữa ngọ
chiếc bóng ngắn dần rồi biến mất dưới chân
đến rồi đi đâu phải thuộc châu thân
đâu cảm được, ngón nào lạnh, nóng
buổi sáng tắt hết những ngọn đèn đường cao lỏng chỏng
vặn lu dần ánh sáng trắng của mặt trăng
rải những hạt nắng vàng làm mầm sống cho nhân gian
đâu ngộ được, chính mình rồi cũng chết
Trần Thụ Ân
9/2013
T.T.A