cách gì, vẫn có một số điều ta nên nói với nhau trước khi quá muộn! thí dụ: tôi vẫn thả tôi rơi sâu giấc ngủ và, hòa loãng ác mộng em. bằng tỏ tình riêng: “thương lắm! biết không?” có thể em không nghe! nhưng những ngón tay tôi nghe! chúng còn cho tôi biết, từng tấc thịt da em là cocaine của chúng. chúng cũng nhắc nhở tôi: đừng quên hôn nhiều hơn nữa những góc khuất, kín thân thể em sáng. trưa. chiều. tối. hãy hôn nơi chốn ấy! góc bếp. sân sau. trong xe. ngoài đường. nhà tắm (nơi em vừa tắm xong. bận bịu soi gương, trang điểm…) có thể em không thích? em nghĩ bất thường (?!?) nếu em hiểu: chẳng có điểm đến cuối cùng nào của một tình yêu chưng, cất lâu năm không bất thường? như tình yêu chúng ta nào có bình thường(?) tôi vẫn thấy khó có một bình thường nào làm nên tình yêu. ngoài ngỡ là! bản năng! dòm ngó xã hội! mọi bình thường, chỉ đem lại cho ngón tay: những bẽ bàng. tênh hênh trên những phần thân xác uể oải. thiu. ôi… nó không hề có chung một “chemistry” càng không là cocaine. - cocaine? - đúng vậy. cocaine! tôi tin em hiểu! (thực phẩm nuôi nấng tôi sống nốt ngày còn lại).
cách gì, vẫn có một số điều ta nên nói với nhau trước khi quá muộn! thí dụ: tôi vẫn thả tôi rơi sâu bình minh, nắng lên ngực em. / phần còn lại / nơi chốn từng được em định danh: “chỗ một đời em vẫn để, dành” - - cocaine của riêng tôi mà những ngón tay có dễ không ngờ tới!
cách gì, vẫn có một số điều ta nên nói với nhau trước khi quá muộn! thí dụ: tôi vẫn thả tôi rơi sâu (sâu hơn) đáy khu vườn em. nơi những con cockateil và zebra pinch muốn đậu trên vai, nằm ổ trong mái tóc em (dẫu ngắn) nơi, những con cá koi hân hoan bơi lội trong mắt em. nơi hoa, trái đã gửi mật, hương của chúng hòa cùng mùi thơm thân thể em làm một. và, nhà lưu niệm ca cẩm về sự chật chội những gì chúng muốn lưu giữ. (như trái tim tôi quá tải kỷ niệm! kỷ niệm lớn theo nụ cười, tiếng nói em nhắc nhở tôi: hãy sớm “khôn ra. đừng ngu mãi thế!”
cách gì, vẫn có một số điều ta nên nói với nhau trước khi quá muộn! thí dụ: tôi không hề ao ước “khôn ra” để mãi được yêu em như ngày mới gặp. những năm, tháng đã trôi xa, trải rơm cho kiếp khác! (mặc dù có thể đó cũng chỉ là cách nói!)
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Bài thơ đầu tiên (?) của Tô Thùy Yên được giới thiệu trên Sáng Tạo, gây tiếng vang lớn và, dư âm của nó, kéo dài nhiều năm sau, là “Cánh đồng con ngựa chuyến tàu” viết tháng 4 năm 1956.
Hay ước nguyện cuối cùng trước khi nhắm mắt, không chỉ của giới trẻ mà, của rất nhiều văn nghệ sĩ thời đó là, một lần được đứng dưới những ngọn đèn vàng của ga Lyon!
ông được trao huy chương vàng cuộc triển lãm hội họa, do cơ quan Giáo Dục, Khoa Học và Văn Hóa UNESCO, thuộc tổ chức Liên Hiệp Quốc tổ chức tại Roma năm 1967.
Du Tử Lê là Thi Sĩ Một Đời. Thi Sĩ Viết Hoa, tôi viết và biết về thi sĩ như thế. Ông không chỉ làm thơ. Ông sống với thơ. Sống bằng thơ. Thơ với ông là một.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.