trời thì cao thật cao
và xa
em biết không trí tưởng anh một vùng nước mặn
ở đó có nhiều cây cói mọc
cây cói ấy bây giờ kết nên chiếc chiếu
lót dưới thân thể ta
và sẽ giúp chúng ta tất hoàn mỗi người về một kiếp
sống là giết lần mình bằng kẻ khác
trời thì xanh thật xanh
và nhão nhoẹt
em biết không chúng ta cùng thế cả
xác và hồn là một khối thương tâm
tình yêu nọ vẫn quẩn quanh nghi hoặc
đạn bom kia không cần nổ cũng tan thây
sống là đợi khôn cùng những gì chẳng có
đêm thì dài thật dài
và đặc
chùm rễ đợi chờ bóng tối xuyên qua
tôi nhắm tới với trăm ngàn ham muốn
và lắng nghe
đời thảng thốt chung quanh
chân không động dù tay vẫn hoài ve vẩy
mắt mở trừng cũng chẳng thể ngó về sau
ở mãn cuộc ai kéo màn cho đời tôi yên lặng
phải em không hẳng lẽ lại là tôi
sống là kéo mãi sợi giây đời đã dãn
trời thì mưa, thì mưa,
mưa nhiều như thể
buồn trăm năm tôi hưởng trọn một đôi giờ
em tin không
đời đóng tròn khuôn chặt
hết một vòng ta lại gặp ta đi
cứ như thế thân quay mòng một điệu
tai nghe hoài chỉ một tiếng vu vơ
cường toan thời gian giúp ta đốt lần ảo tưởng
rồi cuối cùng giọt nước bốc hơi bay
sống là mãi lần quanh một vòng mắt xích
đất thì sâu thật sâu và
lạnh
tay anh không nắm nổi một chân mình
mắt em không nhìn khỏi kẽ tay em
người và thú làm sao ta phân biệt
em biết không đời mình
có đâu mà nói hết
vui hay buồn cũng chỉ dối gian thôi
sống là thú nhận rằng đang chờ được chết.
Du Tử Lê
(Trích "Tay gõ cửa đời" . Nguyễn Đình Vượng, Saigon. XB 1967.)