
hoa khế mùa tím chay
đổ hồi chuông áo trắng
chim tự chặt cánh bay
tặng cho chiều sắp cạn.
bàn tay tôi an cư
trong rừng em cỏ mượt.
mưa nối liền thiên thu
môi đâu cần tiếng nói.
đêm nạm tiếng nam-mô
guốc khua, niềng tháng tám
những thành phố đi qua
đèn đợi ai không tắt?
lửa đào huyệt chia phôi
xuân thì khung cửa hẹp.
lược, gương sớm mồ côi,
cùng đường ngôi mất tích.
lá nghiêng, lệch hướng rơi
phân ưu người cõi khuất!?!
buồn vươn tay bao dung
nhặt tôi từ bóng tối.
người bên kia biển đông
khảm chỗ ngồi lặng lẽ.
sương chẻ đôi chôn vùi
hỏi nguyên-sinh-ký-ức?
đất ngậm hương chia phôi,
tôi nhìn tôi mẩy hạt.
lớn theo chiều khôn nguôi.
người khóa vườn quá khứ.
thương quá, bạn-tôi ơi
ngày điểm danh: tái ngộ.
mười mấy năm chìm, trôi
phục sinh như phép lạ.
đời sau nương bàn tay
tìm người trong tiếng guốc.
hoa khế rụng. chân mây.
vẫn rừng em. cỏ mượt.
Du Tử Lê.
Ý kiến bạn đọc
31 Tháng Mười Hai 20138:00 SA
TT.HiếuThảo
Khách
thơ rất hay, sâu đậm lắng đọng trong lòng...sau khi đọc...