
em viết câu thơ phẳng phiu
khi ngồi xếp áo
ngăn tủ cứ đầy lên mà lòng em vợi xuống
những giận hờn cũng lặng lẽ vơi theo
em viết câu thơ lành lặn
như chiếc áo sơ-mi anh mặc đi làm
có những điều tưởng như là lượt
ở bên trong khâu vá lặng thầm
em viết câu thơ lạnh buốt
bàn tay anh lạc mất ở nơi nào
có những điều tưởng như nguội lạnh
ở bên trong hôi hổi đợi chờ
em viết câu thơ khô cạn
sữa và khuya kiệt đến tận cùng
câu ầu ơ buồn mà sao con mình nhoẻn miệng
rủ em cười trong bao dung
em viết câu thơ lam lũ
đôi cao gót thủa đong đưa
đã để lại nơi ngày xưa vấp vào vòng tay anh đưa đón
thỏi son lăn trong ngăn bàn thời em còn con gái
đã héo khô
quay quắt với tháng ngày
em làm thơ,
bằng những điều không chữ
như nước mắt vẫn trong veo chảy trên nỗi buồn em rất đục
có lần nào anh đọc thấy không anh
Gửi ý kiến của bạn