Em bao giờ là thiên nhiên anh cuối đầu xuống ngực giòng mưa sắc lá đau môi Cỏ của hoa và hoa của cỏ những ngón tay những ngón chân những nụ cười nắng tháng ba mưa tháng bảy sương tháng chín cho thơm đường hôm nay đến sớm mai hôn từ ngày dài tội lỗi chưa quên Gai trắng con ngươi mở mù lòa hơi đất nằm trong tóc thèm muốn mỗi hàm răng từng móng vuốt đầy đồng xanh hoa nhiều màu một người sống sót cỏ ơi cỏ kết thành lời dàn nhạc huy hoàng cô đơn Giấc vụng về tia nhọn sáng đừng rơi hoàng hôn cánh rừng dầy những ngực thương nhau không áo vì cỏ dại rối bời Chúng ta ôm thời gian trong suốt chẳng phân vân như mặt trời chuyện trò cùng lũ cỏ như lá cây thầm ngã phủ vai trần như tiếng tim thốt cười ngoài dĩ vãng
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Hay ước nguyện cuối cùng trước khi nhắm mắt, không chỉ của giới trẻ mà, của rất nhiều văn nghệ sĩ thời đó là, một lần được đứng dưới những ngọn đèn vàng của ga Lyon!
ông được trao huy chương vàng cuộc triển lãm hội họa, do cơ quan Giáo Dục, Khoa Học và Văn Hóa UNESCO, thuộc tổ chức Liên Hiệp Quốc tổ chức tại Roma năm 1967.
Tôi vẫn nghĩ, cái giá mà một người nổi tiếng phải trả, chính là những tin đồn, những dư luận xấu/ tốt thêu dệt bên cạnh hào quang của người ấy. Nhất là với các nghệ sĩ ở lãnh vực âm nhạc và trình diễn.
Du Tử Lê là Thi Sĩ Một Đời. Thi Sĩ Viết Hoa, tôi viết và biết về thi sĩ như thế. Ông không chỉ làm thơ. Ông sống với thơ. Sống bằng thơ. Thơ với ông là một.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.