PHONG ĐIỆP - Nhật kí nhân viên văn phòng

17 Tháng Mười Hai 201312:00 SA(Xem: 6289)
PHONG ĐIỆP - Nhật kí nhân viên văn phòng

Ông đừng réo máy giục em. Từ nãy tới giờ, ông nháy dễ đã đến bẩy cuộc. Bẩy cuộc trong vòng một giờ đồng hồ. Ông chả lẽ không có việc gì làm trong một giờ đồng hồ ấy? Café. Ông uống đi. Thuốc lá. Ông đốt đi. Sao sáng nay ông không phải lau nhà, không phải phơi quần áo như mọi hôm? Sao không ngồi đánh cờ với mấy ông bạn hàng xóm, cùng tổ hưu trí và điện thoại vứt béng ở trên phòng ngủ cho nó nhanh? Hay là ông chở cụ đi chùa đi. Cụ thích đi chùa lắm. Chừng ấy việc, đủ đốt hết mấy giờ đồng hồ cho ông. Ông réo máy cho em làm gì. Càng réo, em càng bực. Càng khó chịu. Ông không biết là làm thế chỉ tổ cho bọn đàn bà nó nhanh chán à?

taofuji_w-content

Còn nhớ lần ông đến văn phòng em, giải quyết ba cái thủ tục cho cái nhà đất của ông. Rồi ông nhã nhặn ngồi yên lặng một góc lúc em đang gân cổ lên cãi nhau với mấy con mụ béo sực nức nước hoa giá rẻ chợ Đồng Xuân và thích chen ngang. Lúc ông thấy mắt em sắp lồi ra khỏi con ngươi đến nơi rồi, ông ra hành lang, nháy máy cho em. Máy bàn. Ông nhìn nhanh thế. Ông thầm thì trong máy rằng: Trốn ra ngoài đi, nói là sếp gọi. Cứ thế này, nó gửi thư vào hòm góp ý cơ quan thì có mà mất việc.

Em hiểu ngay cách ông cứu em khỏi một cuộc lanh tanh bành sát ván. Em phi ra ngay.

Không phải vì sợ mất việc. Chỉ là cứ thế này thì chính em giết em. Tự nhiên chết vì mấy con mụ thừa mỡ bụng thì có đáng không? Sự giải thoát làm em nhẹ nhõm.

Em ngồi ở quán café, duỗi chân duỗi tay, uống ực một cốc chanh leo. Chưa đã, em gọi thêm cốc nước bưởi. Nước bưởi vừa chua vừa đắng. Cái bọn nhà hàng này rõ là mua bưởi ế, nhưng lại đòi thu tiền cao của khách. Em bực quá. Em dằn cốc xuống bàn.

Ông vẫy tay nhân viên, gọi cho em cốc nước dưa hấu. Ông biết dưa hấu rẻ hơn bưởi, nó không mua điêu được. Kiểu gì cũng ngọt. Mầu dưa hấu cũng không thể đổ cà chua vào được.

Đấy, cái kiểu ông gây ấn tượng là thế. Em làm con cá, mắc phải cần câu. Em thích ngồi uống café với ông, duỗi chân duỗi tay và chửi vung xích chó. Ông cười ra vẻ hiểu biết. Ra vẻ thông cảm. Ra vẻ bao dung. Đại loại thế.

Nhưng tính em thì chóng chán.

Nhưng đương nhiên nó chưa biết chán khi ông tặng em lọ nước hoa của anh bạn vừa đi nước ngoài đi.

Ông bảo đã lâu ông không tặng quà cho ai. Em rất đặc biệt với ông. Đặc biệt lắm. Ông lập bập châm thuốc và nói đi nói lại điều đó. Ông bảo, nhớ thỉnh thoảng nhắn tin cho ông nhé. Ông xin em nhé. Ông bảo ông nói điều này ra thì hơi buồn cười, hơi hèn. Đàn ông ai lại thế.

Đầu ông cúi xuống. Em thấy tồi tội. Và thấy ông cũng dễ mến. Làm bạn thì cũng chả mất gì.

Nhưng em cũng lười biếng trong việc nhắn tin. Có gì mà phải nhắn tin. Tức thì chửi vung lên. Nhớ thì alo một phát là xong.

Nhưng đi uống café với ông, ông chịu khó kể chuyện cười, vui ra phết.

***

Trong lúc ông réo máy rèn rẹt thì thằng cha ấy lại đến. Cái mặt hiền hiền một kiểu rất khó chịu. Vớ vẩn thế chứ. Hoặc là lưu manh, lưu manh hẳn. Hoặc chất phác chất phác hẳn. Đây lại là một cái mặt bì bì như đất, giữa đám ấy nứt ra một khe nhỏ, mà người ta gọi là cười. Nó làm em ngứa ngáy, khó chịu.

hoasu_w

Ông không biết đấy thôi, em bị dị ứng bẩm sinh. Không phải dị ứng lông chó mèo hay dị ứng thức ăn. Cũng không phải dị ứng thời tiết. Em bị dị ứng người. Ông hiểu không? Dị ứng người. Con người làm em dị ứng.Em bức bối, khó chịu, muốn rủa xả, muốn gây hấn mà vẫn phải cố đon đả, cười cợt. Vì em là nhân viên văn phòng. Hàng ngày em phải tiếp đủ loại người. Sự chịu đựng khiến em mệt mỏi đến cực độ. Tưởng đến phát điên. Bệnh dị ứng ngày một trầm trọng mà không có thuốc chữa. Em chỉ thấy cơ thể mình đang mòn dần, mục ruỗng dần. Cái thứ mà em tuôn ra đằng mồm, cái kiểu mà em nhe răng ra, em không hiểu nó là thứ gì nữa. Nó không phải là thứ em muốn. Nó là thứ đã được lập trình, và em chỉ cần nhấn enter.

“Mẹ kiếp.”

Tự dưng em thích chửi đổng. Đấy, chửi xong nó mới sảng khoải làm sao, sung sướng làm sao chứ.

“Mẹ kiếp!” – Nhân tiện em vớt vát thêm câu nữa. Dù chỉ là gầm gào trong cổ họng, trong lúc cái mặt hiền hiền ấy tiến đến bên em, bảo sao cái núm đồng tiền của em đi đâu mắt rồi.

Em nhìn lên (Em thực sự muốn trừng mắt. Lẽ ra em phải trừng mắt.):

“Ông muốn hỏi ai?”

“Tôi hỏi em mà” – Cái mặt hiền hiền he hé cười. Hôm trước rõ ràng em có một núm đồng tiền má trái mà.

“Rõ ràng cái con khỉ” – Em thèm văng ra thế. Chả lẽ mặt em em lại không biết nó có gì.

“Lạ nhỉ, làm sao có chuyện ấy được nhỉ. Làm sao cái núm đồng tiền lại biến mất nhỉ?”

Mặt hiền hiền ngồi bần thần trước mặt em. Như kiểu bị mất ví, ngồi nhớ lại xem mất ở đâu.

Ông bảo thế thì em không khùng làm sao được.

Mặt hiền hiền bạn với sếp nên em không thể thất lễ. Nhưng nếu gặp em có việc thì em sẵn sàng giải quyết cho nhanh. Đằng này, cứ đến, cứ đòi gặp em, để hỏi cái núm đồng tiền trên má của em đâu.

Hỏi thế có bằng bắc thang lên hỏi ông giời.

Em muốn điên lên mất.

***

Café còn nửa cốc và nguội ngắt. Hoá ra ông vẫn kiên nhẫn đợi em.

Khả năng kiên nhẫn của ông là vô địch.

Một lần ngồi xả “xì trét” em hỏi sao ông tự nhiên lại thích làm bạn với con bé cứng đầu cứng cổ là em. Ông bảo, em không biết tôi, chứ tôi biết em lâu rồi. Tình cờ trong một bài báo về văn phòng X., có mặt em ở đó. Thế là ông cất tờ báo chót dính mấy hạt xôi, về nhà.

Tuần sau ông đến văn phòng của em.

Có cái này, ông không nói rõ. Là em có giống cô bạn gái cũ của ông không ? Ông bảo em cùng tuổi. Tuổi Mão, thông minh, tinh tế và khó lường lắm. Nhưng mà ông thích tuổi ấy. Nó bí ẩn. Nó khiến ông đau đầu. Và cũng rất mê. Công ty ông, ông toàn tuyển nhân viên tuổi mão. Cô bạn cũ của ông, gắn bó một thời gian mặn mà lắm, rồi thì cũng phải đi lấy chồng. Ông không thể bỏ vợ được. Cô lấy chồng, đẻ con, vẫn mang con qua nhà ông thăm hỏi lễ tết. Ông vẫn gửi tiền về cho cô nhang khói cho các cụ. Như một thứ trách nhiệm.

“Vì sao?” Em ngạc nhiên hỏi ông.

“Vì mình đã ăn nằm với người ta rồi”. Ông nhìn em, không chút giấu diếm.

Em không hỏi thêm gì nữa.

Trong em chưa bao giờ có cái lý luận như thế. Không phải chuyện sai hay đúng. Mà là không tồn tại.

Chẳng liên quan, nhưng em bỗng nhớ đến thằng người yêu của con bạn. Cái thằng mà sau khi ngủ với gái thì bảo là anh quên ví. Em trả tiền phòng đi.

Phàm là những thứ mà tiền bạc dính vào, thì nó không còn là nó nữa. Nói thế nào nhỉ? Quả thực là em hơi bí từ. À, mà phải. Tởm.

Tởm. Đúng vậy.

Cái giá của trái tim không đáng quy ra tiền bạc.

Em bị gọi là cực đoan, chắc bởi những thứ lý luận khó chịu này. Chắc thế.

***

quynhvang_400-content

Nhân nói về chuyện tiền bạc, thật tình là em sợ.

Dù thừa biết là không có tiền thì mình cũng chết. Xét cho cùng em đi làm không vì kiếm tiền thì vì gì đây? Vì vài đồng bạc, em đều đặn đến cơ quan mỗi, sau khi ngồi vào ô kính vuông vức, tạp nham các con dấu và chỉ dẫn em bắt đầu enter bản thân. Enter xong, em không thấy em đâu nữa. Vì vài đồng bạc, em trở nên xa lạ với cái thứ mình đang thốt ra. Em – thậm chí kinh sợ nó.

Chỉ bất chợt em trở lại là mình trong cái hình nhân mẫn cán thưa gửi, là khi em tự thấy mình muốn cà khịa với cái mồm đang nói thứ tiếng của máy móc kia, cà khịa cả với xung quanh. Những người ấy, về lý thuyết là em đang phải tiếp đón họ, phải tận tình với họ. Nhưng em không thể. Cơn dị ứng người trong em bốc lên ngùn ngụt. Em châm cho nó mồi lửa. Rồi đến đâu thì đến. Một trong số những lần ấy, ông đã cứu em.

Những lần khác, ít ỏi thôi, thì người đồng nghiệp ôn hòa bên cạnh giải quyết giúp em. Kết quả là em không bị nêu ra trong các cuộc họp cơ quan.

Nhưng như vậy thì em có sung sướng không?

Tháng tháng em chờ nhận lương. Con mụ kế toán đồng bóng, hình như cứ em hỏi đến là hết tiền. Lương phải trả cho người ta chứ, hết là hết thế nào. Ấy mà cứ thích thế đấy. Hết tiền! Tiền ngân hàng chưa đi rút được.

Tiền lương của anh em không lo trả, con mụ ấy suốt ngày lê la tìm mầu khăn mới cho sếp vì biết sếp thích sưu tầm các loại khăn để kết hợp với váy. Cho thời trang. Cho có đẳng cấp. Tởm thế không biết.

Còn ông khách mặt hiền hiền sau khi chán vì không truy hỏi được cái lúm đồng tiền trên má em đâu thì để lại lá thư trên bàn rằng “Anh đã thấy Thiên đàng ở nơi em ngồi. Khi nào em gặp người con gái ấy thì báo với anh nhé.”

Chịu.

Em thật sự chịu không nổi rồi. Mà cái điều này em cũng phải nói luôn, vợ của ông khách mặt hiền ấy đang lo chữa ung thư vú. Thế nên cái Thiên đàng của ông khách mặt hiền tìm chỗ ngồi khác.

Ông thấy chán chưa?

Ông cũng chẳng làm gì được cho em đâu.

Cái việc réo điện thoại rèng rèng như lên cơn động kinh ấy chỉ càng làm bệnh em nặng thêm thôi.

Em biết bình thường ông sẽ quăng máy điện thoại một góc. Ông lên sân thượng tưới cây cảnh. Hoặc xuống sân dắt chó đi dạo.

Chỉ khi nhớ em – đấy là theo lời ông – thì cái điện thoại mới được tay ông chạm đến.

***

Tại sao lại là em?

Không truy hỏi được ông thì em tự hỏi mình.

Em có gì mà ông phải mất thời gian đến vậy? Một con bé văn phòng nhàn tản và tẻ nhạt.

Ông thích người ngồi cùng ông để café. Em thì không biết uống café.

Thôi thì ngồi cũng được.

Nhưng tính em thì chóng chán. Chuyện cười của ông càng làm em nhanh chán. Vì em thạo vào mạng internet hơn ông.

Thực tình là em chả cần gì ở ông. Em chả có nhu cầu giãi bày. Chả có nhu cầu tìm bạn.

Ông dễ mến và em nể ông quá.

Nhưng em không cần ông.

Em cần em là em. Nhưng có bao giờ em làm được thế đâu. Bởi vậy em chẳng là ai, chẳng là cái gì cả.

***

Ông hỏi em, sao bỗng dưng hôm ấy về đột ngột. Rồi cũng chẳng tin tức gì, dù ông đã nhắn tin, gọi điện.

Chắc là bệnh dị ứng của em lại bị nặng hơn mất rồi.

Em cũng nghỉ luôn ở chỗ làm rồi.

Ông ạ.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Ba 20231:11 CH(Xem: 71)
Khải nói qua điện thoại, từng chữ một nhả chậm.
23 Tháng Hai 202310:06 SA(Xem: 354)
Ừ! Nó phải trở lại thôi. Nợ trần chưa dứt. Cõi nhân gian đang đợi nó về...
07 Tháng Hai 20239:28 SA(Xem: 241)
Và cuối cùng sau một tuần dò la, săn đón, sáu Liên nhờ hai cô gái là Huế và Nhạn, đã dụ được Thơm để làm mồi tế thần cho ông Phiêu.
04 Tháng Hai 20231:37 CH(Xem: 410)
Cô ngước nhìn mảnh trăng trên đồi, nghe như trăng đang thầm thì kể chuyện
26 Tháng Giêng 202310:52 SA(Xem: 220)
Trên vách tường bóng cha cúi xuống, tiếng đàn bầu lại rung lên trong đêm, khắc khoải, đợi chờ...
23 Tháng Giêng 202310:45 SA(Xem: 190)
Hãy nhìn dương thế của chúng ta mà xem. Thật đáng tởm.
22 Tháng Giêng 202312:20 CH(Xem: 163)
Sau hơn sáu mươi năm, kể lại chuyện xưa, tôi chỉ còn biết mỉm cười!
11 Tháng Giêng 20239:04 SA(Xem: 301)
Tôi thầm gọi: Hoàng Sa ơi, hẹn ngày về lại Hoàng Sa!
22 Tháng Mười Hai 20224:19 CH(Xem: 275)
Đêm chùng như võng. Chị một mình trong căn buồng lạnh ngắt, chiếc áo anh treo trên móc chị cố tình không giặt, vậy mà đến nó cũng chẳng giữ được mùi anh.
20 Tháng Mười Hai 20225:34 CH(Xem: 220)
Người đến trước thất vọng ra về trước, người đến sau thất vọng ra về sau. "Tìm cái này" là cái gì thì không ai biết, nhưng cứ hy vọng có chút no ấm mờ mờ phía trước cũng đã hấp dẫn lắm
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 7603)
Người đầu tiên hăm hở xắn tay áo, bước vào lãnh vực xuất bản, giai đoạn sơ khai, là ông Đỗ Ngọc Tùng, nhà Đại Nam
(Xem: 8600)
Tôi không rõ thời gian ở VN trước tháng 4-1975, nhà báo Ngọc Hoài Phương có làm thơ nhiều không?
(Xem: 18096)
Nếu không kể những nhà xuất bản chuyên nghiệp như nhà Sống Mới, Khai Trí, Đồng Nai, Nguyễn Đình Vượng, hay Lá Bối, An Tiêm, Nam Sơn, Trí Đăng…thì, những nhà xuất bản được điều hành bởi các nhà văn, nhà thơ cũng đã tạo được ít, nhiều tiếng.
(Xem: 5803)
Trong sinh hoạt âm nhạc tại miền nam VN, 20 năm (1954-1975) rất nhiều người biết tên tuổi nhạc sĩ Ngọc Chánh.
(Xem: 8360)
Họ Phạm còn được nhìn nhận là người khai sáng môn Thể dục Khí công Hoàng Hạc, ở miền nam California.
(Xem: 4547)
Ông chọn làm chiếc lá thu đầu tiên bay vào không gian mùa Thu tuyệt đẹp vừa chớm ở Cali.
(Xem: 192)
Thơ Du Tử Lê sang trọng, giàu hình tượng, điển tích cùng với mối liên tưởng phong phú đi sâu vào tầng lớp sinh viên, trí thức.
(Xem: 9912)
Du Tử Lê, quả nhiên vẫn là một nhà thơ hiếm hoi. Anh vẫn một mình một cõi. Đó là một điều đặc biệt. Và đối với một thi sĩ, thì đó là một sự thành công.
(Xem: 10072)
“Ngay sau khi gặp ông, tôi đã bước sang “chặng đường ngỡ ngàng.” Không ngỡ ngàng sao được khi mà đứng bên ông
(Xem: 4529)
Thi ca lan tỏa không chỉ trong từng ngóc ngách của căn nhà ông ở
(Xem: 15755)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 5591)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 5489)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 5902)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 6094)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 26406)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 18275)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 21588)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 19568)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 18035)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 15451)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 14563)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 14752)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 13777)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 13531)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 20655)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 27832)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 32097)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,